Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 300: Thời Khắc Lịch Sử 1

Cô vo một quả cầu tuyết ném về phía Lạc Trường Thiên. Lạc Trường Thiên sợ tới mức núp sau Tiết Ngạn Thân. Quả cau tuyết của Lạc Tĩnh Nghiên lập tức đập vào người Tiết Ngạn Thần.



Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Anh Tiết, sao anh lại không né?”



Người đàn ông cười nói: "Không sao, bị đập cũng rất vui." Anh còn muốn bị đập thêm hai cái.



Lạc Trường Thiên ở sau Tiết Ngạn Thần ló đầu ra nói với Lạc Tĩnh Nghiên: "Chị, chị ném được em mà không ném được anh Tiết, thật bất công." "Chị không bất công, do em nghịch ngợml” Lạc Tĩnh Nghiên đuổi theo cậu, lại ném máy trái cầu tuyết vào người cậu. Lạc Trường Thiên cũng tiến hành đánh trả.



Lúc cậu đang chơi vui thì cơ thể không nghe lời, cậu đột nhiên mắc ¡, bèn ôm bụng nói với hai người: "Chị, anh Tiết, hai người chơi đi, em phải về đi vệ sinh."



"Làm sao vậy? Có khó chịu chỗ nào không?" Tiết Ngạn Thần hỏi.



"Không sao, chỉ là bụng hơi đau, đi xong là được."



"Vậy em đi đi."



Sau khi Lạc Trường Thiên rời đi, trên nền tuyết to chỉ còn lại Tiết Ngạn Thần và Lạc Tĩnh Nghiên. Ngoài hai người họ ra, bốn phía không có một bóng người nào.



Tiết Ngạn Thần vo một quả cầu tuyết ném nhẹ vào người Lạc Tĩnh Nghiên. Lạc Tĩnh Nghiên cũng vo cầu tuyết ném lại anh. Tiết Ngạn Thần phản kích, Lạc Tĩnh Nghiên lại ném anh.



Hai người dần đuổi bắt nhau. Tiết Ngạn Thần chạy vài cái lại cố ý thả chậm tốc độ để cô có thể đánh được anh. Lạc Tĩnh Nghiên không chút khách sáo, muốn đánh như nào thì đánh. Trong rừng tuyết tràn ngập tiếng cười đùa của hai người.



Tiết Ngạn Thần bị Lạc Tĩnh Nghiên ném một quả câu tuyết, lại tiếp tục phản kích đuổi theo ném Lạc Tĩnh Nghiên. Anh thấy trước mặt có một con rắn đông cứng theo bản năng dừng bước, khiến cho Lạc Tĩnh Nghiên đang đuổi theo anh không kịp đề phòng, dưới tác dụng của quán tính đâm vào sau lưng anh.



"Cần thận!"



Khi cơ thể cô tiếp xúc với anh, anh theo bản năng xoay người vươn tay ôm lấy cô vào trong lòng.



Hai cơ thể dán chặt vào nhau, tuy có lớp quần áo dày ngăn cản nhưng vẫn khiến bọn họ đỏ mặt. Dường như bọn họ có thể cảm nhận được tiếng tim đập của nhau,



Bốn mắt nhìn nhau một lát, Tiết Ngạn Thần nói: "Em không sao chứ."



"Không sao."



Cô vươn tay nhẹ đẩy anh ra, nhưng không day ra được, ngược lại tay anh dùng sức ôm chặt cô lại.



"Anh Tiết."



"Ừm."



Chỉ là một tiếng đáp tram ám, không có bất kì phản ứng nào khác.



"Anh Tiết."



"Hả?2"



Âm điệu có lên cao hơn chút nhưng vẫn không có phản ứng nào khác, mà cánh tay ôm cô cũng không có buông ra.



Qua một lát, anh thấy cô không còn giãy giua bèn vừa ôm cô vừa đặt cằm lên hõm vai cô. Hơi thở nóng rực phả vào khiến cô thấy có chút ngứa. Lạc Tĩnh Nghiên cũng không nhúc nhích, kỳ thực cô cũng muốn ôm Tiết Ngạn Thần. Bên này không có ai, cũng không sợ bị người khác nhìn thấy,



Tiếp đó, cô còn vươn tay ôm lấy eo anh. Người đàn ông nhận thấy động tác của cô lập tức trở nên kích động.



Qua một lúc, cuối cùng anh cũng mở miệng nói: "Tĩnh Nghiên, chúng ta chính thức làm người yêu đi."



Lạc Tĩnh Nghiên gật đầu: "Được, em đồng ý."



"Thật tốt quá! Tĩnh Nghiên, cuối cùng em cũng đồng ý anh." Bởi vì quá vui vẻ, anh bèn trở tay ôm cả người cô lên xoay vài vòng tại chỗ. Vừa xoay vừa hưng phán kêu: "Lạc Tĩnh Nghiên đồng ý làm người yêu của anh, cô ấy đồng ý làm người yêu của anh rồi!"



Bởi vì giọng anh quá lớn, Lạc Tĩnh Nghiên sợ sẽ thu hút người gần đó lại nên mau chóng dùng tay che miệng anh.



"Anh làm gì vậy? Muốn cho toàn bộ dân trong thôn nghe thấy à?"



Anh mỉm cười, dáng vẻ có chút ngốc nghéch:



"Em đồng ý làm đối tượng của anh, anh rất vui, rất kích động nên nhất thời không nhịn được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận