Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 729: Đam Mê Của Lợn Rừng 1

Anh ta nhìn con lợn rừng bị đánh gục trong bẫy, định vác nó về, lâu rồi không mở tiệc thả ga, nhớ đến mùi thịt lợn rừng thơm ngào ngạt, anh ta lập tức thèm chảy cả nước miếng nhưng lại sơ một mình mình không vác nổi nên anh ta quay qua nhìn Lý Hồng Anh.



Lý Hồng Anh một lòng nghĩ tới của báu, nên cô ta chẳng hơi đâu mà thèm nhỏ dãi đối với thịt lợn rừng, Triệu Văn Tùng còn chưa kịp mở miệng thì cô ta đã từ chối.



"Anh Văn Tùng à, tôi mệt lắm, tôi muốn nhanh chóng xuống núi nghỉ ngơi, tôi đi trước đây” Cô ta nói xong cũng không đợi Triệu Văn Tùng có ý kiến gì hay không, cô ta một mình đi thẳng xuống núi.



Triệu Văn Tùng ở yên tại chỗ không chịu đi, nơi này chỉ có mình anh ta, tốn công tốn sức đem con lợn rừng xuống núi còn phải chia cho người khác, chỉ bằng tự anh ta giết con lợn rừng này rồi nướng lên ăn ngon một mình.



Nhưng mà không may là lúc anh ta đang nướng thịt lợn rừng, đúng lúc bị thôn dân trên núi phát hiện ra.



Hay cả một miếng thịt lợn anh ta cũng chưa kịp ăn, đã bị thôn dân áp giải xuống núi, thịt lợn rừng còn chưa nướng chín cũng bị thôn dân khiêng đi. Thôn dân áp giải anh ta đến gặp Đại đội trưởng, theo quy định, lợn rừng đợi lớn đủ cỡ thì sẽ là tài sản thuộc về tập thể, anh ta nuốt riêng tài sản thuộc về tập thể, chắc chắn phải chịu bị phạt.



Đại đội trưởng phạt anh ta không được chia thịt heo, còn phải đến chuồng heo trong thôn dọn phân heo ba tháng.



Về phần vết thương trên người anh ta, không ai quan tâm, cũng không ai hỏi tới.



Chuyện Triệu Văn Tùng bị bắt và bị phạt đi dọn phân nhanh chóng được truyền tới cho Lý Hồng Anh biết.



Cô ta thở dài thườn thượt, người đồng hành này cũng không nhờ vả gì được, chỉ có thể dựa vào chính bản thân thôi.



Nhưng may hôm trước vận may của cô ta tốt cỡ nào, thì bây giờ vận may kém bấy nhiêu, mới lên núi chưa bao lâu đã gặp lợn rừng, còn là hai mẹ con một lớn một nhỏ nữa.



Lợn rừng mẹ bảo vệ con mình rất gay gắt, vừa nhìn thấy cô ta, mặc kệ là cô ta có bắt con non của mình hay không, lợn rừng đều cho rằng cô ta muốn trộm con non của mình, nó kêu lên hừ hừ rồi bắt đầu tấn công cô ta.



Trước đó có Lưu Ái Quốc, sau đó có Triệu Văn Tùng, hai người bọn họ đều từng bị lợn rừng cắn, cô ta mà nghe tới hai chữ lợn rừng thôi cũng sợ chết khiếp, bây giờ sắp bị con lợn rừng tấn công tới nơi, cô ta sợ hãi không dám đi về phía trước nữa mà chạy thẳng một mạch xuống núi.



Lợn rừng mẹ mang theo lợn rừng con nên không đuổi theo cô ta, xem như cô ta may mắn tránh thoát được một kiếp.



Vội vàng trốn xuống núi, giữa đường cũng vì chạy quá nhanh mà ngã một phát, đau đớn lan tràn ra toàn thân.



Cô ta đi xuống chân núi, ngồi bên bờ ruộng nghỉ ngơi một lát.



Mấy ngày nay đi săn của báu quá kinh hồn bạt vía, ngoại trừ lần Lưu Ái Quốc bị thương do lợn rừng cắn, hai ngày nay Triệu Văn Tùng cũng bị thương do lợn rừng cắn khi đi chung với cô ta. Hôm nay con lợn rừng đó mang con theo nên buông tha cho cô ta, cộng thêm cô ta vừa mới lên núi, chưa di vào sâu trong ngọn núi nên mới có cơ hội trốn được.



Nếu như vào sâu trong núi gặp phải lợn rừng hung hãn sức chiến đấu cao, có khi nào cô ta đã chết rồi không.



Cô ta nghĩ lại mà còn thấy đáng Sợ Vô cùng.



Cộng thêm mãi vẫn không tìm thấy tung tích của dây chuyền đá Kê Huyết, ngày nào cũng ôm hi vọng lên núi, sau đó lê cái thân mỏi mệt day thất vọng trở về tay không, hành hạ giày vò lặp di lặp lại, khiến cô ta cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần mình đều mệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận