Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 214: Vu Khống 3

"Tĩnh Nghiên, còn cần chứng cứ gì nữa? Cháu thích Tam Cường, nhất quyết đòi ngủ với thằng bé. Ngủ cũng ngủ rồi, lấy đâu ra chứng cứ cơ chứ?”



Lúc trước, ông trưởng thôn có cậu con trai cả vừa què quặt vừa xấu xí nên không lấy được vợ, nhưng bằng vào cách tương tự này mà không cần tốn một xu, nhà họ cũng có thể có được một cô con dâu là thanh niên trí thức.



Lạc Tĩnh Nghiên hừ lạnh một tiếng: "Thế tôi nói thím ngủ với anh ta đấy, thím gả cho anh ta đi."



"Ai nha, Tĩnh Nghiên, cháu không thể nói thế được, cháu nói thế bắt thím để cái mặt già nua này vào đâu a. Cháu nói phương diện kia của người yêu cháu không được, nhưng Tam Cường nhà thim lại mạnh khoản đó. Cháu không thể ngủ xong lại không nhận thế được."



"Thím Hồ, vu khống phi báng là phạm pháp, nếu thim còn tiếp tục làm thế, tôi sẽ báo công an, để công an bắt thim lại."



Thím Hồ không sợ, bà ta không tin công an sẽ bắt bà ta im, không cho bà ta nói lời nào.



“Tĩnh Nghiên, cháu đừng có dọa người nữa. Thim không nói dối, cháu đừng có bướng nữa, nếu kéo dài mãi, đến khi cháu mang thai rồi hai đứa mới kết hôn, để người ta nhìn thấy cháu to bụng, làm ầm lên sẽ khó coi lắm." "Thim đừng hòng dùng mấy câu mà ép tôi gả cho con trai thím. Muốn tôi làm con dâu nhà họ Hồ, trừ phi là trời sập."



Các thim các dì đi đẳng sau lại tin lời thím Hồ nói, so với chân tướng, bọn họ càng có khuynh hướng ăn dưa xem náo nhiệt hơn, hơn nữa thim Hồ với Hồ Tam Cường là người trong thôn nên đương nhiên bọn họ sẽ nghiêng về phía người trong thôn.



"Cháu gái, tôi thấy cháu nên thừa nhận đi. Nếu đã thích người ta, sao cứ mãi không đồng ý thế? Cháu nhì nhằng như vậy, chắc không phải là muốn đòi nhà họ Hồ lễ hỏi đó chứ?"



"Điều kiện của nhà Tam Cường cũng không tệ, chắc chắn sẽ cho lễ hỏi mà, cháu ga qua đó, sau này đi làm cũng có thể thoải mái hơn nhiều."



Các dì các thím cứ tôi một câu bà một câu, Lạc Tĩnh Nhiên cũng không phản bác: "Mọi người cứ chờ đi, tôi không nói nhảm với các người nữa, tôi sẽ gọi công an tới giải quyết chuyện này."



Cô xoay người di ra ngoài, thím Hồ không chịu buông tha cho cô, vội vàng bước nhanh tới giữ chặt: "Tĩnh Nguyên, đừng làm to chuyện thế, cháu đi tìm công an cũng vô dụng thôi, cứ an phận mà kết hôn với Tam Cường đi, cháu nói xem cả hai bên đều vui vẻ giải quyết xong chuyện, tốt biết bao."



Lạc Tĩnh Nghiên hất bà ta ra: "Thim đi mà vui vẻ với người khác ây."



Lúc này trong lòng Đỗ Nghệ Nam rất vui vẻ, bởi vì Lạc Tĩnh Nghiên sắp gả cho một tên đàn ông thô lỗ.



Cô ta vừa xem náo nhiệt, vừa thêm mắm dặm muối: "Thanh niên trí thức Lạc, dám làm thì phải dám nhận, người khác có thể không thấy, nhưng tôi đã tận mắt nhìn thấy cô và Hồ Tam Cường ở bên nhau làm chuyện đó, nếu cô dám báo công an tới, tôi cũng sẽ làm chứng cho nhà họ Hồ, cho nên cô vẫn nên ngoan ngoãn gả cho người ta đi.”



Lúc này Lạc Tĩnh Nghiên mới nhìn về phía cô ta: "Thanh niên trí thức Đỗ, trông cô có vẻ vui nhỉ."



"Mấy người thanh niên trí thức chúng ta sắp có chuyện vui mà, sao tôi không vui cho được? Thanh niên trí thức Lạc, tôi mừng cho cô đó.”



"Thanh niên trí thức Đỗ, nói đến chuyện vui, chắc phải kể đến cô mới đúng. Aiz, vốn tôi còn không muốn vạch trần, ngày đó, tôi và em trai tôi tận mắt nhìn thấy thanh niên trí thức Đỗ lên núi làm chuyện đó với Hồ Tam Cường, tình hình lúc đó của hai người... Tôi thật sự không có cách nào nói ra miệng, quả là khiến cho người ta xấu hỗ mở miệng nhắc tới. Bây giờ tôi phải đi tìm công an, ngoại trừ tố cáo mẹ con họ nói hươu nói vượn ra, còn phải báo cho đồng chí công an biết chuyện đồi trụy mà các cô làm nữa, giúp khu nhà ở của thanh niên trí thức chúng ta loại trừ một viên cứt chuột, hai chuyện này cộng lại cũng đáng để tôi đi chuyến này đó chứ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận