Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 1077: Vô Cùng Quen Thuộc 2

Chú Lý Tửu cũng quá là cường điệu, vừa nhìn thấy Lạc Tĩnh Nghiên, ông lão hơn bảy mươi tuổi lại chảy nước mắt, nắc nghẹn lên vài tiếng.



"Sư phụ ơi-Cô thật sự quay lại rồi -"



Đại đội trưởng vỗ vỗ vào ông ấy, khẽ nói: "Chú Lý Tửu, kiềm chế một chút đi, ai không biết còn tưởng chú đang khóc tang."



Chú Lý Tửu lau nước mắt: "Tôi, tôi đây là nhìn thấy sư phụ của tôi nên kích động quá.”



Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Chú Lý Tử, sau này cháu sẽ di theo quân đội, nên không thường ở đây nữa, cháu sẽ đưa công thức ủ rượu giao cho chú, sau này phường rượu này sẽ giao cả cho chú."



Chú Lý Tửu đột ngột nghe thấy lời Lạc Tĩnh Nghiên, cho rằng mình đang nằm mơ, Lạc Tĩnh Nghiên lại đem công thức ủ rượu gia truyền giao cho ông ấy, kĩ thuật chính là bát cơm của mỗi người thợ.



Ngoài niềm vui ra, còn có một chút hỗ thẹn.



"Sư phụ, cháu quả thật muốn giao công thức cho chú sao?”



"Đương nhiên là thật ạ, sau này cháu không ở đây, nhưng cháu không mong phường rượu đóng cửa, thế nên cháu sẽ dạy lại cho chú kĩ thuật tỉ mỉ, chú có đồng ý học không?”



Chú Lý Tử là người thực sự cố chấp với việc ủ rượu, sẽ không lãng phí công thức của cô.



Chú Lý Tửu lúc này kích động đến mức cứng cả lưỡi,"Tôi, tôi, tôi đồng ý, tôi đồng ý, tôi rất đồng ý."



"Được, vậy bây giờ tôi bắt đầu dạy cho chú."



Ngoài dạy bảo bằng lời nói, Lạc Tĩnh Nghiên còn ghi công thức lên một tờ giấy, giao cho chú Lý Tửu: "Có chỗ nào quên thì chú có thể lấy giấy ra xem."



"Vâng, sư phụ, tôi có thể nhờ cho cháu nhỏ của tôi đọc cho tôi nghe.”



Cuối cùng, Lạc Tĩnh Nghiên cũng mời chú Lý Tửu đi tham gia tiệc kết hôn của mình.



Chú Lý Tửu cười ha hả: "Tiệc kết hôn của sư phụ tôi, tôi chắc chắn phải đi."



Buổi trưa, nhân lúc các thanh niên trí thức tan làm, Lạc Tĩnh Nghiên lại đi đến khu nhà ở thanh niên trí thức.



Giang Mãn Nguyệt nhìn thấy cô tới, vội vàng ra đón, ôm lấy cô.



"Tĩnh Nghiên, cuối cùng cậu cũng về, thế nào rồi? Cậu và thanh niên trí thức Tiết kết hôn rồi à?"



"Ừ, mìn kết hôn rồi, hai ngày nữa còn bày tiệc rượu mời mọi người trong làng, muốn mời cậu tham gia.”



"Mình sẽ đi, rượu mừng của cậu mình nhat định phải uống."



Lạc Tĩnh Nghiên mở túi áo lấy ra một nắm kẹo cưới đưa cho cô ấy, Tôn Điềm Điềm và Ninh Bội Bội nhìn thấy Lạc Tĩnh Nghiên trở về, cũng từ trong phòng đi ra, Lạc Tĩnh Nghiên nói chuyện mình kết hôn và làm tiệc mừng nói với họ, mời họ tham gia, cũng mời họ kẹo Cưới.



Về phía nam thanh niên trí thức, cô chỉ nói với Đồng Kiến Tân và Tôn Quốc Khánh, những người khác thì không nói gì.



Từ sau khi Lý Hồng Anh mắt, Triệu Văn Tùng lại cô đơn một mình, anh ấy không quay lại khu nhà ở thanh niên trí thức mà vẫn ở lại căn nhà dưới chân núi.



Lạc Tinh Nghiên quay lại, trong làng rõ ràng là náo nhiệt hơn trước, mọi người đều thảo luận chuyện Lạc Tĩnh Nghiên và Tiết Ngạn Thần kết hôn, Triệu Văn Tùng tự nhiên cũng nghe được chút ít.



Nghĩ tới trước khi về nông thôn, họ vẫn là người chưa vợ chưa chồng, thời gian hai năm chớp mắt trôi qua, tình hình của họ đã thay đổi khác biệt hoàn toàn một người trên trời, một người dưới đắt.



Anh ta hiện nay dù chỉ một cái móng tay của Lạc Tĩnh Nghiên cũng sợ không xứng.



Chạng vạng tối, mặt trời xuống núi lúc hoàng hôn, anh ta đứng trước cửa nhà mình, than thở một câu trước căn phòng của Lạc Tĩnh Nghiên "Thế sự vô thường", rồi quay vào phòng nấu một nồi cháo gạo nghiền lớn.



Hôm sau, Lạc Tĩnh Nghiên và Tiết Ngạn Thần đi vào thị trần "đặt mua” những loại rau thịt, rượu, thuốc lá cần để bày tiệc kết hôn, còn muốn đi đến nhà họ Tần, mời người của Tần gia đi tham gia tiệc mừng của họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận