Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 290: Thị Chúng 1

Chuong 290: Thi Chung 1



"Ông, ông đừng kêu, tôi không phải trộm, tôi thật sự không phải trộm." Lý Hồng Anh có gắng giải thích cho mình: "Tôi bị ném vào chỗ này, tôi không muốn trộm đồ nhà ông, ông phải tin tôi."



"Phil Tin cô cái quỷ."



Hồ Đại Chí cũng là một ông già háo sắc. Thường ngày nếu đứng nói chuyện với một người phụ nữ trẻ tuổi, có lẽ ông ta sẽ uy hiếp cô mây mưa một trận. Nhưng bây giờ Lý Hồng Anh ngâm người trong hố phân, cả người đều dơ dáy nên ông ta không có tâm trạng đó.



Chẳng bao lâu sau, Hồ Tam Cường và thim Hồ đều đi về phía nhà xí.



Thím Hồ cầm đèn pin, vừa đi vừa lắm bẩm: "Ai muốn trộm đồ nhà tôi, tên ăn trộm đáng chết, chán sống rồi."



Bà ta đi vào nhà xí, chiếu đèn pin vào trong lập tức thấy Lý Hồng Anh đang ngồi dưới đất, trên người dính đầy phân và nước tiểu. Còn Hồ Đại Chí thì đang đứng trong một góc tường, còn chưa có kéo quân.



Bà ta nhíu mày hét lớn một tiếng với Hồ Đại Chí: "Còn không mau kéo quản lên!" Không thể để Lý Hồng Anh thấy được.



“Tôi còn chưa đi xong, còn chưa lau mông đâu." Hồ Đại Chí lớn tiếng kêu oan. "Chưa lau cũng phải kéo, ông muốn cho con đàn bà ti tiện này xem bao lâu? Hay là ông vẫn muốn tiếp tục j2?"



"Được được được, tôi kéo."



Vì sợ thím Hồ nên ông ta chỉ đành thở dài một tiếng, tùy tiện sờ soạng dưới nền đất cứng rồi kéo quân lên.



Lý Hồng Anh đỡ trán đầy dơ bản đứng dậy. Bây giờ thứ cô ta muốn làm nhất chính là tắm rửa sạch sẽ. Trước giờ cô ta chưa từng ghê tởm như vậy.



"Trên mặt tôi đều là phân và nước tiểu, có thể cho tôi rửa mặt trước không."



Rửa con mẹ nhà côi Cô tới nhà tôi trộm đồ, tôi còn chưa tính số đâu, giờ còn muốn lấy nước nhà tôi rửa mặt? Tưởng bởi! Ha, mùi phân và nước tiểu cũng khá tốt, tiếp tục chịu đi. Tam Cường, người phụ nữ này tới nhà chúng ta trộm đồ, còn không mau tìm dây thừng trói cô ta lại, ngày mai giao cho dượng con xử lý. Đúng rồi, đi xem xem nhà ta có mắt đồ gì không."



"Dạ, mẹ. Con đi lấy dây thừng trước."



"Tôi không phải ăn trộm, tôi bị ném vào đây, các người phải tin tôi," Lý Hồng Anh liều mạng giải thích.



Thim Hồ liếc nhìn cô một cái: "Tin cô? Cô tưởng chúng tôi là kẻ ngốc à?" Hồ Tam Cường đã cầm dây thừng trở lại, thím Hồ nói: "Tam Cường, trói cô ta lại cho mẹ.”



Trên người Lý Hồng Anh toàn là phân và nước tiểu, rất hôi. Ba người nhà họ Hồ phải hợp sức mới có thể trói cô ta lại được. Trời sáng, Hồ Tam Cường lập tức kêu bí thư chi bộ và đại đội trưởng tới.



Nhà họ Hồ một mực khẳng định là Lý Hồng Anh tới nhà bọn họ trộm đồ. Lý Hồng Anh lại nói là bị quỷ ném vào trong, kết quả còn bị chụp mũ là mê tín dị đoan.



Bởi vì Lý Hồng Anh vẫn chưa thực hiện hành vi trộm cắp, nhà họ Hồ cũng không bị tổn thất gì nên sau khi thương lượng, bí thư chỉ bộ và đại đội trưởng quyết định cho Lý Hồng Anh kiểm điểm với toàn bộ người trong thôn. Sau đó bắt cô ta đi dọn phân trong chuồng heo một tháng.



Lý Hồng Anh khóc không ra nước mắt. Cô ta bị người đánh còn chưa nói, lại còn bị oan. Sao không có ai nghe cô ta giải thích?



Cô ta không thể giãi bày được nỗi lòng, chỉ có thể bất đắc dĩ nghe theo xử phạt.



Cuối cùng, cô ta chật vật chịu đựng cái nhìn chăm chú và chỉ trỏ của người dân trong thôn đi về nhà họ Lưu. Nghênh đón cô ta là một trận mắng mỏ day tức giận của mẹ Lưu.



"Đồ đáng chết, tối qua cô thừa lúc con trai tôi ngủ chạy đi đâu? Lương thực nhà tôi còn bị thiếu một ít, có phải cô đem ra nuôi trai bên ngoài không? Cô đưa lương thực nhà chúng tôi cho trai rồi?" "Con không có."
Bạn cần đăng nhập để bình luận