Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 322: Té Ngã 1

Chuong 322: Te Nga 1



Trang Phi Phi biết cho dù hiện tại cô ta có giải thích như thế nào, lão Bưu đều sẽ không tin cô ta.



Trên hõm xương quai xanh của cô ta có một nốt ruồi màu đỏ, đó là dấu vết của sợi dây chuyên khi cô ta nhỏ máu lên mặt dây để mở không gian ra.



Cô ta chỉ cần dùng ngón trỏ phải chạm vào nốt ruồi kia, là có thể lập tức trốn vào không gian của mình, nhưng như vậy cũng sẽ làm bại lộ bí mật về không gian của cô ta.



Trang Phỉ Phỉ thấy mình như dê sắp miệng cọp, nếu như lão Bưu lại biết diện mạo chân chính của cô ta, nói không chừng còn sẽ chà đạp cô ta.



Để không bại lộ không gian, cô ta chậm rãi tới gần cái lỗ thủng tròn trên bức tường, xoay người lại nhảy ra ngoài qua lỗ thủng đó, sau khi nhảy ra ngoài, cô ta lập tức dùng tay đè nốt ruồi đỏ trên xương quai xanh, đi vào trong không gian.



Lão Bưu đuổi theo, sau khi chui ra ngoài, lại không nhìn thấy bóng dáng của Trang Phi Phi.



"Bà già kia chạy đi đâu rồi, sao mới đó mà đã không thấy tung tích gì rồi?" Lão Bưu khí chụp đùi: "Không ngờ lại để một bà già trốn thoát được!"



Thuộc hạ nói: "Lão Bưu bớt giận, tôi sẽ lập tức đuổi theo, chắc chắn bà ta cũng chạy chưa xa đâu.”



"Mau đuổi theo cho tao!"



"Vâng."



Lạc Tĩnh Nghiên nhìn thấy Trang Phi Phi trốn vào không gian, cô cũng tiền vào trong không gian, bọn họ có thể quan sát tình hình bên ngoài từ trong không gian, tiến vào trong không gian sẽ giúp cô an giấu được, sau khi vào trong không gian, cô dẫn hai chú mèo đi xem xét chiến lợi phẩm mà hôm nay mình thu được.



Quả nhiên, số lượng y hệt như số lượng mà Hắc Hỗ đã báo với cô, 5000 cân gạo, một ngàn cân thịt heo, một trăm cân chocolate, một trăm cân sữa bột, và một trăm cái đồng hồ đồng hồ, đúng là không hề ít một chút nào. Lão Bưu tức muốn hộc máu trở về trong sân, thuộc hạ của ông ta cũng lần lượt trở về báo tin: "Lão Bưu, bên ngoài không phát hiện bất kỳ người khả nghỉ nào."



Lão Bưu làm ông trùm chợ đen 5 năm nay, tính tiền lừa gạt cho xấu chưa bao giờ thất bại, không ngờ hôm nay lại thua vào tay một bà già.



Sợ sẽ có công an tới bắt bọn họ, ông ta nhanh chóng dẫn theo thuộc hạ rời khỏi nơi này.



Trang Phỉ Phỉ chờ đến khi trạm lương thực không còn động tĩnh gì, xác nhận đám người lão Bưu đã hoàn toàn rời đi, cô ta mới dám bước ra khỏi không gian.



Không gian của cô ta chỉ có chức năng chứa đựng đồ vật và an thân, không thể dịch chuyển, cũng không thể di chuyển trong không gian, muốn rời khỏi nơi này, chỉ có thể đi bộ.



Lúc này, cô ta lại nhớ tới Hỗ Béo.



"Nếu như tên mập chết tiệt kia còn ở đây, mình sẽ không cần phải sợ hãi đám côn đồ kia, tên mập chết tiệt có thể giúp mình đánh một chúng ngã hết xuống đất, còn có thể giúp mình dạy cho Lạc Tĩnh Nghiên một bài học, mình cũng không cần phải tự chạy về thôn, tên mập chết tiệt có thể làm thú cưỡi của mình.”



Những lời lầm bằm lầu bầu của cô ta bị Lạc Tĩnh Nghiên và hai chú mèo trong không gian nghe được. Hắc Hỗ nói: "Người phụ nữ này thật là ác độc.”



"Sau này chúng ta và cô ta thế bát lưỡng lập*."



(*) Thế bất lưỡng lập: Hai bên đối nghịch không thể cùng lúc tồn tại.



Trang Phi Phi vừa đi vừa tự hỏi rốt cục hôm nay đã xảy ra chuyện gì, bởi vì tất cả hàng hóa của cô ta đều bị lặng lẽ chuyển đi cả rồi.



Có thể làm bí ẩn như thế lặng lẽ như thế, người căn bản không thể làm được.



Không, nói đúng hơn là người bình thường không thể làm được.



Cô ta nghĩ đến sự đặc biệt của mình, chẳng lẽ trên đời này cũng có người có không gian giống như cô ta hay sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận