Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 1001: Nhận Được Tung Tích 2

Sư đoàn trưởng Lý cũng không có ÿ định gạt Tư lệnh quân đoàn Lư, Tiết Ngạn Thần là tiểu đoàn trưởng nên cho dù có muốn xử lý thì cũng phải có sự thông qua của tư lệnh."



Vốn dĩ ông ta muốn sau khi hoàn toàn chứng thực được tội danh của Tiết Ngạn Thất mới báo lên tư lệnh, nào có ngờ tư lệnh lại đến hỏi nhanh như vậy.



Nhìn dáng vẻ khẩn trương của tư lệnh, không lẽ là có liên quan tới hai người đi sau ông ấy.



Ông ta thở dài: "Sở dĩ tôi còn đang định báo cáo chuyện này cho ngài, nói đến cũng thật đau lòng, dù thế nào tôi cũng không tin được đồng chí của chúng ta lại làm ra chuyện hỗ thẹn với quần chúng nhân dân như thế. Một mình nữ đồng chí người ta chạy đến quân khu kiện hắn, khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem một hai đòi tổ chức giải oan cho cô ấy. Tôi là lãnh đạo cấp trên trực thuộc Tiết doanh trưởng, nên tôi không thể mặc kệ chuyện này được, tôi phải cho quần chúng nhân dân chúng ta một câu trả lời thỏa đáng.”



"Tôi muốn biết bây giờ cậu ấy đang ở đâu, hiện tại tôi đã biết chuyện nên càng phải làm rõ chuyện này.”



"Không phải tư lệnh rất bận rộn sao? Ngạn Thần là người của sư đoàn hai, cứ để tôi xử lý, ngài yên tâm tôi nhất định sẽ tỉ mỉ tra rõ manh mối, tuyệt đối sẽ không để cho người có hành vi ác độc tiếp tục nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, cũng sẽ không để cho dân chúng vô tội gặp oan uất."



"Sư đoàn trưởng Lý, tôi quyết định sẽ điều tra chuyện này với anh, dù sao những cống hiến của Ngạn Thần cho bộ đội không tằm thường, đối với tôi mà nói chuyện của cậu ấy không phải chuyện nhỏ. Nói thật, lấy hiểu biết của tôi với Ngạn Thất, quả thật tôi không thể nào tin cậu ấy sẽ làm ra chuyện phạm quân kỷ, vi phạm pháp luật, lại phạm nhân luân. Đương nhiên, tôi cũng sẽ không cho rằng nhân dân lừa gạt tổ chức, tóm lại, tôi muôn điều tra rõ manh mối chuyện này, trước hết anh cứ đưa tôi đi gặp Ngạn Thần. Đúng rồi, vị nữ đồng chí kia đang ở đâu, đưa cô ấy đến gặp tôi."



Tư lệnh quân đoàn Lư đã nói đến nước này, sư đoàn trưởng Lý không còn lý do nào để từ chối nữa, đành phải đưa tư lệnh cùng với bà nội Tiết và Lạc Tĩnh Nghiên tới nơi tạm giam Tiết Ngạn Thần.



Hai hôm nay ông ta vẫn có chuyện khác cần xử lý, trong lúc đó không có ghé qua đây nên cũng không biết Trương Minh và Trần Kinh đã "Chiếu có" Tiết Ngạn Thần như thế nào, hy vọng hai người kia có thể thông minh một chút, đừng để cho tư lệnh nhìn ra bất kỳ sơ hở nào.



Nhưng mà, coi như hai người kia có làm gì với Tiết Ngạn Thần thì đó cũng không phải mệnh lệnh của ông ta, nhiều lắm thì tính hai người kia không theo theo chỉ huy của cấp trên, trái với quân quy mà thôi, hoàn toàn không liên quan gì tới ông ta.



Sở dĩ lúc trước tìm tới hai người kia, chính là vì ông ta nhìn ra được hai người đó cũng không ưa gì Tiết Ngạn Thần, muốn mượn tay bọn họ tra tấn Tiết Ngạn Thần một chút.



Mấy người cùng nhau đi tới phòng thẩm vấn, rõ ràng bước chân của Lạc Tĩnh Nghiên và bà nội Tiết đã nhanh hơn một chút, nhưng vì hai người không biết phòng thẩm vấn ở đâu nên chỉ có thể sốt ruột đi theo phía sau mấy người kia.



Cuối cùng, sư đoàn trưởng cũng dừng bước trước dãy hành lang khoảng hai mươi gian phòng.



Tất cả các phòng ở đây đều là phòng đơn, biểu ngữ của quân đội được viết to bằng chữ đen trên tường vô cùng đặc sắc.



Đây là nơi tương đối hẻo lánh trong quân khu, bình thường là nơi tiến hành cắm túc các quan quân hoặc binh lính vi phạm kỷ luật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận