Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 188: Giữ Hẹn 1

"Bà cứ nghỉ ngơi một lúc đi, để cháu đi nấu cơm cho."



"Vậy sao được, cháu là khách, bà mời cháu tới đây ăn cơm, làm sao bà có thể để cháu làm được chứ?"



"Vậy chúng ta cùng nhau làm, cháu sẽ làm trợ thủ cho bà, nếu cứ ngồi không nhàn rỗi thế này thì cháu sẽ thấy rất nhàm chán."



Bà nội Tần mỉm cười: "Vậy được, cháu đúng là một cô bé ngoan."



Bà cụ lấy ra miếng đùi gà và khoai tây mình vừa mua: "Buổi trưa chúng ta cùng nhau ăn đùi gà và khoai tây nhé." Gần đây bà cụ cảm thấy rất chán ăn cho nên con trai bà cụ đã cố ý kiếm nhiều phiếu thịt một chút để bà cụ ăn được nhiều hơn.



Bà nội Tần muốn đi băm thịt gà nhưng đã bị Lạc Tĩnh Nghiên đoạt lấy con dao: "Bà cứ để cháu."



Sau đó Lạc Tĩnh Nghiên cũng phụ trách đi nấu thịt luôn.



Không bao lâu sau, mùi thịt toả ra khắp phòng bếp, bà nội Tần nói: “Tĩnh Nghiên, mùi thịt cháu ham còn thơm hơn bà hầm nhiều, từ trước tới nay bà chưa từng làm món nào thơm như vậy.”



Bà nội Tần ngửi thấy mùi thịt ham thơm như vậy lại cảm thấy rất muốn ăn.



Lạc Tĩnh Nghiên mỉm cười: "Bà, cháu biết là bà đang muốn dỗ cháu vui nên mới cố ý nói như vậy."



"Bà nói thật đấy, thật sự còn thơm hơn bà làm, tuyệt đối không nói sai."



Cơm nước gần như chuẩn bị xong thì Tần Trân Trân cũng trở về, cô ấy vừa vào cửa cũng ngửi thấy được một mùi thơm mà từ trước tới nay chưa từng được ngửi thấy. Trông thấy bà nội Tan đang đứng ở cửa phòng bếp, bên trong còn có một người, là một cô gái, cô gái này đang đưa lưng về phía cô ấy, trên eo đang đeo một chiếc tạp dề đứng ở đó nấu cơm.



Cô ấy hỏi bà nội Tần: "Bà nội, đây là ai vậy?”



Bà nội Tần mỉm cười nói: "Cô gái này chính là cô gái lần trước đã giúp bà đuổi theo tên ăn trộm cướp đồng hồ đó, cô ấy tên là Tĩnh Nghiên. Lần trước bà muốn đưa cô ấy tới nhà ta ăn cơm nhưng cô ấy nói còn có việc phải đi, khó khăn lắm hôm nay mới gặp được nên bà kéo cô ấy về nhà ta."



"À, là cô ấy giúp cháu lấy lại đồng hồ sao, vậy lát nữa cháu phải cảm ơn cô ấy mới được."



Cô ấy đi vào phòng bếp: "Người ta là khách, sao có thể để khách đi nấu cơm được chứ?"



Cô ấy đi đến sau Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Tôi không biết nên gọi cậu là chị hay phải xưng hô thế nào khác, cậu nghỉ một lát đi để tôi tới nấu cơm cho."



Lạc Tĩnh Nghiên quay đầu lại: "Không sao đâu, cũng sắp xong rồi."



Khoảnh khắc cô vừa xoay người lại, Tần Trân Trân có hơi ngây dại, cô gái này thật xinh đẹp.



Thông thường con gái sẽ sinh ra ba loại tâm lý đối với những cô gái xinh đẹp hơn mình, một là sẽ cảm thấy đối phương xinh đẹp hơn mình mà nảy sinh lòng ghen ghét. Hai là người ta có xinh đẹp hay không cũng không phải là chuyện liên quan đến mình, vì vậy lựa chọn cách phớt lờ. Ba là thật lòng thưởng thức dung mạo của đối phương, hiện tại Tần Trân Trân chính là loại thứ ba.



Lạc Tĩnh Nghiên thấy cô ấy ngây ngốc như vậy lại nghĩ chẳng lẽ đối phương thấy ánh mắt độc ác đó mà nhận ra cô rồi sao?



"Cậu làm sao vậy? Cảm thấy tôi rất quen sao? Hay là trên mặt tôi có thứ gì?"



Tần Trân Trân phản ứng lại, mỉm cười nói: "eu không phải, tôi cảm thấy cậu rất xinh đẹp nên nhịn không được nhìn hơi lâu, cậu sẽ không để ý chứ."



Lạc Tĩnh Nghiên: Chỉ cần cậu không phải bách hợp thì tôi không ngại.



"Tôi không để ý đâu, cậu cũng rất xinh đẹp, con người đều thích thưởng thức những cái đẹp, đây là chuyện nhân chi thường tình thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận