Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 204: Kế Hoạch Bắt Kẻ Trộm 1

Thẩm Như Ý sợ ba nữ thanh niên trí thức bị mất đồ lót sẽ ngượng ngùng xấu hỗ không có ý định làm lớn chuyện, nên nói: "Nếu lần này chúng ta không tìm ra tên trộm, tôi sợ sau này sẽ còn có chuyện như thế xảy ra lần nữa, về sau cũng không bởi vì chuyện này mà không đi giặt đồ lót được."



Lâm San San nói: "Chị Như Ý, trong sân của chúng ta còn có một nữ thanh niên trí thức chưa bị kiểm tra."



Tham Như Ý không tin Lạc Tĩnh Nghiên sẽ làm ra chuyện như vậy, bởi vì cô ấy biết Lạc Tĩnh Nghiên không thiếu tiền. Nhưng cô ấy đã lục soát những người khác, nếu bỏ qua Lạc Tĩnh Nghiên như vậy thì e là không thích hợp.



Vì vậy, bọn họ đều đi tìm Lạc Tĩnh Nghiên.



Lạc Tĩnh Nghiên cho họ xem quân áo của cô, nhưng vẫn không có đồ lót của ba người bọn họ.



Lạc Tĩnh Nghiên lập tức nghĩ đến Phương Trí Viễn, ngoài tên biến thái kia ra thì còn có thể là ai?



Cô đi theo những nữ thanh niên trí thức khác cùng đi tìm nhóm nam thanh niên trí thức.



Khi nam thanh niên trí thức nghe tin đồ lót của nữ thanh niên trí thức bị mất, có người thẹn thùng không dám nói lời nào, có người bề ngoài tỏ ra bình thường nhưng trong lòng lại là một mảnh suy nghĩ lung tung rối loạn.



Thảm Như Ý nói với các nam thanh niên trí thức: "Tôi không biết các anh có nguyện ý để chúng tôi kiểm tra trong hòm của mọi người hay không, mà cái chuyện này chúng tôi sẽ không tự mình động thủ, để thanh niên trí thức Đồng đến đây làm việc đó đi."



Nhóm nam thanh niên trí thức không dám nói sẽ không cho điều tra, nếu từ chối thì chẳng khác nào biến tướng thừa nhận mình là kẻ trộm.



Sau khi các nữ thanh niên ra ngoài, bọn họ đều chủ động mở hòm của mình ra, sau đó lấy tiền, phiếu và những vật dụng có giá trị khác ra, để Đồng Kiến Tân kiểm tra, đồng thời Đồng Kiến Tân cũng mở hòm của mình ra cho những nam thanh niên trí thức khác kiểm tra.



Kết quả của cuộc kiểm tra cho thấy trong đống quần áo của nam thanh niên trí thức đều bình thường, không có đồ lót của nữ thanh niên trí thức.



Đồng Kiếm Tâm nói kết quả cho Thâm Như Ý, Thẩm Như Ý nghe xong thì lộ ra vẻ có chút khó hiểu: "Chẳng lẽ là người bên ngoài làm sao?"



Mà cái này cũng khiến cho nhóm nữ thanh niên trí thức càng thêm sợ hãi, so với nam thanh niên trí thức có học ở trong khu nhà ở của thanh niên trí thức, những gã thô lỗ vô văn hóa và không tố chất ở trong thôn càng làm cho bọn họ cảm thấy đáng sợ và đáng khinh hơn.



Giang Mãn Nguyệt nói: “Chị Như Ý, bây giờ chúng ta nên làm gì? Trong thôn có nhiều người như vậy, chúng ta nên tìm kiếm như thế nào? Đi đến từng nhà để lục soát chắc chắn là không thẻ. Hơn nữa, cho dù chúng ta có muốn tìm thì người ta cũng sẽ không đồng ý."



"Rất có thể là do Lại Tử ở trong thôn rồi." Ninh Bội Bội nói.



Tôn Điềm Điềm nói: "Nhưng chúng ta không có chứng cứ, tên Lại Tử đó nhất định sẽ không cho chúng ta lục soát nhà của anh ta. Nếu để cho người trong toàn thôn biết chúng ta bị mắt đồ lót thì sao có thể ra ngoài gặp người."



Thắm Như Ý suy nghĩ một chút, hỏi Giang Mãn Nguyệt và Ninh Bội Bội:



"Ý của hai người như thế nào, nếu chúng ta không tiếp tục truy cứu chuyện này thì để chuyện này kết thúc ở đây."



Giang Mãn Nguyệt đồng ý, Ninh Bội Bội cũng không dám lại truy cứu nữa.



Thẩm Như Ý nói: "Mặc dù lần này chúng ta buông tha, nhưng về sau nhất định phải chú ý quần áo của mình một chút, biết đâu có cơ hội bắt được kẻ trộm đó thì sao."



Vì vậy, cô ấy đã nói với những nữ thanh niên trí thức khác về kế hoạch của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận