Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 884: Về Nhà Dưỡng Thương 2

"Thanh niên tri thức Đồng, tôi muốn biết, trong thời gian bị bệnh cậu có dùng thảo dược hay ăn gì đặc biệt không?"



"Không có, tôi không dùng thuốc thảo dược. Tôi chỉ ăn ngũ cốc thông thường, một ít quả táo và không ăn gì khác."



"Cậu chắc chắn chứ!"



"Tôi chắc chẵn, tôi cực kì chắc chắn, chỉ vậy thôi. À, sau đó tôi uống nước suối trong núi, dần dần khỏi hẳn, cũng có khả năng hệ miễn dịch của tôi tốt."



"Nước suối trong núi?"



Giáo sư Chen thắc mắc, liệu nước suối trên núi ở đây cũng có tác dụng giải độc?



Ông ta phải lấy trở về và nghiên cứu thử xem.



Cùng lúc đó, người của cảnh sát cũng nhanh chóng tới.



Bởi vì sự việc này có lẽ là do người gây ra, giáo sư Trần không còn cách nào khác ngoài việc nói cho Đông Kiến Tân biết sự thật.



"Đồng chí, nếu tôi nói với đồng chí rằng năm ngoái đồng chí không bị bệnh mà bị trúng độc thì sao?"



"BỊ trúng độc?!”



Đồng Kiến Tân lập tức kinh ngạc.



Giáo sư Trần nói: "Đồng chí Lý hiện đang ở trong bệnh viện, kể cả người mà tôi đã chữa trị trước đó, họ đều có những triệu chứng giống như đồng chí ở giai đoạn đầu. Chỉ có đồng chí là tự khỏi ở giai đoạn sau. Tôi hiện tại vẫn chưa làm rõ nguyên nhân cậu tự khỏi bệnh. Có thể là nước suối cậu uống trong núi có tác dụng, tôi muốn lấy một ít để tiến hành nghiên cứu xem."



Lúc này, người của phía bên cảnh sát cũng tới, yêu cầu Đông Kiến Tân ngừng làm việc rồi theo họ quay lại Tri Thanh Điểm.



Cảnh sát đã tiền hành thẩm van Đông Kiến Tân, tập trung những điểm chính tìm hiểu về tình hình ăn uống của anh ta vào thời gian đó năm ngoái, và còn cùng ai xảy ra xích mích hay không. Đông Kiến Tân khai với cảnh sát về bữa ăn hàng ngày của anh ta,"Tôi đến đây vẫn luôn cùng các đồng chí khác rất đoàn kết, thân thiện với họ, chưa bao giờ xích mích hay thù oán với ai cả."



Những lời Đông Kiến Tân nói không giả, với tư cách là người phụ trách Tri Thức Điểm, anh ta luôn luôn hoàn thành công việc rất tốt.



Giáo sư Trần và nhóm của ông ta cũng đến Tri Thức Điểm để kiểm tra.



Đồng thời, cảnh sát cũng được điều động đến bệnh viện, họ phải tìm ra và làm rõ những người đã liên lạc với Lý Hồng Anh trong may ngày qua.



Lý Hồng Anh hơi thở đã rất yếu như sợi chỉ, đã không cách nào mở miệng nói chuyện nữa.



Triệu Văn Tùng nghĩ đến những người phụ nữ cùng thôn mà Lý Hồng Anh đã tiếp xúc trên đồng ruộng, còn có Lâm San San, lần đó Lâm San San đến nhà cô ta, còn ăn tối tại nhà anh ta nữa, nhưng cả anh ta và Lâm San San đều không có vấn đề gì , chỉ có Lý Hồng Anh là người duy nhất bị bệnh.



Anh ta khai với cảnh sát về tất cả những người phụ nữ mà anh ta biết đã tiếp xúc với Lý Hồng Anh trong tháng qua, cảnh sát nói: "Bắt cứ ai tiếp xúc với người bị trúng độc đều trong diện tình nghi, và anh cũng không ngoại lệ”.



"Tôi, tôi chắc chắn sẽ không làm hại cô ấy."



"Chẳng lẽ chỉ những gì anh nói liền có thể khiến người ta tin sao? Dù anh có ý định hãm hại cô ấy hay không, anh mỗi ngày đều tiếp xúc với cô ấy, nên anh vẫn sẽ bị liệt vào danh sách nghi phạm. Chờ đến khi tìm được hung thủ chính xác không phải là anh, thì anh mới có thể xóa bỏ được nghi ngờ của chúng tôi."



Triệu Văn Tùng lúc này không hề sợ hãi, bởi vì việc anh ta không làm thì sẽ không có thẹn với lòng.



Anh ta cố gắng thử de Lý Hồng Anh mở miệng nói chuyện, để hỏi ra hung thủ đó là ai: "Hồng Anh, nói cho anh biết, ai đã hạ độc em, em đã ăn qua đồ của ai đưa không?" ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ
Bạn cần đăng nhập để bình luận