Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 809: Tiết Lộ Quan Hệ 2

Nó, nó nói bây giờ nó sắp thăng chức, không muốn vì cô mà làm chậm trễ tiền đồ khó khăn lắm mới có được nên muốn chia tay với CÔ.



Nó còn bận tâm tới tình cảm với cô lúc trước, ngại mở miệng nói với cô nên nhờ tôi tới chuyển lời cho cô, nói rằng sau này cô đừng liên hệ với nó nữa.”



Lạc Tĩnh Nghiên nghe xong không chỉ không buồn ngược lại còn cảm thấy buôn cười.



Sở dĩ cô không tin Tiết Ninh Nam là vì cô rất tin tưởng Tiết Ngạn Thần. Bọn họ từng ở chung sớm chiều, từng có nhiều khoảng thời gian ngọt ngào, cũng từng trải qua gian khó cùng nhau. Người đàn ông kia cưng cô như trứng, hứng cô như hoa, chỉ sợ cô không cần anh nữa. Chỉ vài câu của Tiết Ninh Nam mà đòi châm ngòi được bọn họ.



Huống hồ cô còn mới nhận được thư và túi quà của Tiết Ngạn Thần. Nếu đối phương muốn chia tay co sao lại còn gửi đồ tới đây?



Nếu nói độ tin tưởng giữa hai người là nhận thức chủ quan, là hư không và không có sức thuyết phục thì thư và túi quà chính là đồ thật dùng để chứng minh sự quan tâm, để ý của anh với cô.



"Cô tưởng cô nói thì tôi sẽ tin. Ai cũng đều có miệng, bịa đặt nói dối lại không tốn phí. Chỉ cần cô nói là tôi phải tin, cô dựa vào thứ gì chứ?"



"Dựa vào việc tôi là chị hai nó, chuyện này dĩ nhiên phải do người một nhà làm chủ."



"Tôi thấy không phải Ngạn Thần muốn chia tay tôi mà là chị muốn làm cho anh ấy chia tay tôi. Hừ, chuyện của hai chúng tôi không tới lượt chị khoa tay múa chân, khuyên chị nên kiếm chỗ nào mát mẻ ngồi đợi đi."



"Cô." Tiết Ninh Nam kích động nói: "Cô dám nói chuyện với tôi như vậy, tôi chính là chị của Ngạn Thân."



"Tôi quản chị là ai làm gì, nếu không phải chị đối phó tôi, khiến tôi khó chịu, tôi có ăn no cũng chả thèm quản chị làm gì?" "Cô." Tiết Ninh Nam thật sự không ngờ Lạc Tĩnh Nghiên thoạt nhìn yếu đuối mà lời nói lại sắc bén tới vậy."Được, dù không phải Ngạn Thần nói, tôi nói thì thế nào? Tôi làm vậy cũng là vì tốt cho Ngạn Thần, vì để nó có được một tương lai càng xán lạn, vinh quang hơn.



Cô có biết cô có thân phận gì không. Mặc kệ cô có xinh đẹp tới đâu, chỉ cần với bối cảnh gia đình của cô, cô đã không xứng với Ngạn Thần rồi. Cô ích kỷ một hai đòi ở bên nó chỉ làm hại nó thôi. Tôi khuyên cô nên rời khỏi nó đi, đừng làm chậm trễ tiền đồ và tương lai của nó."



Lạc Tĩnh Nghiên không thèm để ý tới cô ta: "Tiền đồ, tương lai là của Ngạn Thần, không phải của cô. Anh ấy chưa sợ, chị lo cái gì? Rảnh quá nên đau trứng?”



"Cô, cô nói tôi cái gì, cái gì trứng?" Cô ta là nữ nhân, lấy đâu ra trứng.



"Tự mình hiểu đi." Lạc Tĩnh Nghiên liếc nhìn cô ta một cái.



Tiết Ninh Nam bị cô ta chọc tức, xém chút nữa không nói nên lời.



"Cô không để bụng tới tiền đồ và sự phát triển của nó, xem ra cô không thật sự yêu nó, quả nhiên là chỉ muốn lợi dụng nó. Đây mới là ý đồ thật của cô. Nếu cô thật lòng muốn tốt cho nó, nên suy nghĩ cho nó, đừng kéo chân nó lại."



"Tôi kéo chân anh ấy cũng là anh ấy tự nguyện. Hoặc anh ấy không cảm thấy là tôi kéo chân anh ấy. Tình cảm và sự nghiệp, tôi đã cho anh ấy lựa chọn, là anh ấy nguyện ý lựa chọn người trước."



"Cô đừng vội vàng một hai phải dây dưa như vậy, sẽ làm nhà chúng tôi khinh thường cô."



"Lúc trước là Ngạn Thần tỏ tình tôi trước, bác Tiết cũng đã tới thăm tôi, bà ấy rất tốt với tôi. Trong nhà cô chỉ có cô có thái độ ác liệt với tôi. Nhưng cũng không sao, dù sao sau này tôi cũng không định qua lại với loại người như cô."
Bạn cần đăng nhập để bình luận