Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 206: Anh Ta Bị Hắc Hổ Căn. 1

Chuong 206: Anh Ta Bi Hắc Hồ Cắn. 1



Thẩm Như Ý kéo nhẹ một cái là viên gạch kia cũng nhanh chóng bị rút ra, sau đó cô ấy lại nghĩ tới tên trộm ăn trộm đồ lót kia thì trong lòng không khỏi ớn lạnh.



Rõ ràng có người cố ý muốn rình coi bọn họ, vậy chẳng lẽ bọn họ bị đối phương nhằm đến rồi, đối phương đã nhìn lén họ trong bao lâu rồi?



Điều quan trọng nhất mà một cô gái quan tâm chính là sự riêng tư của bản thân, cô và đối tượng của mình ngày thường còn không dám nắm tay, nhưng lại bị người đàn ông ở phía sau nhìn thấy hết thân mình, khiến cho cô ấy nhất thời chỉ nghĩ đến việc tìm chết.



Nhưng càng nhiều hơn ở trong đó chính là sự phẫn nộ.



"Tĩnh Nghiên, lần trước chúng ta không bắt được tên trộm đồ lót đó, nhưng lần này tuyệt đối không thể bỏ qua cho anh ta."



Lạc Tĩnh Nghiên biết người đó là Phương Chí Viễn, nhưng cô không có bằng chứng, cho nên không thể nói ra.



Còn về bí mật của Hắc Hỗ thì càng không thể để người khác biết được.



"Chị Như Ý, người có thể lặng lẽ tiền hành rình coi ở bên trong khu nhà ở của thanh niên trí thức vào ban đêm mà không bị người khác chú ý, rất có thể là người ở trong khu nhà ở của thanh niên trí thức của chúng ta."



Thâm Như Ý theo bản năng hỏi: "Chẳng lẽ là Phương Chí Viễn sao?"



Anh ta được mọi người công nhận là một kẻ biến thái trong khu nhà ở của thanh niên trí thức.



"Chị Như Ý, em có cách bắt được anh ta."



Hai người bàn bạc rồi thực hiện kế hoạch.



Buổi tối, Phương Chí Viễn vẫn không nhịn được sắc tâm nỗi lên, cộng thêm việc sau khi xem nữ thanh niên trí thức một lần, cảnh tượng quyến rũ đó cứ hiện lên ở trong đầu của anh ta, nếu không xem một chút trước khi đi ngủ thì anh ta sẽ không thể ngủ ngon được mắt.



Tối ngày hôm qua Phương Trí Viễn chẳng những không nhìn thấy được Lạc Tĩnh Nghiên, mà còn bị mèo của cô cắn, cho nên hôm nay anh ta không dám lại chạy đến chỗ của Lạc Tĩnh Nghiên nữa, mà phải chạy đến bên ngoài khu ký túc xá nữ nhìn lén.



Nhưng điều khiến anh ta cảm thấy ngoài ý muốn chính là, hôm nay khi nhóm nữ thanh niên trí thức đi ngủ, bọn họ còn chưa cởi quần áo mà đã trực tiếp chui vào bên trong 6 chăn.



Các nữ thanh niên trí thức vẫn luôn chú ý đến động tĩnh bên ngoài, thỉnh thoảng bọn họ sẽ nhìn chỗ mà viên gạch bị lỏng ra kia, chỉ cần nhìn thấy viên gạch đó bị nhấc lên, bọn họ lập tức hành động để truy bắt tên nhìn trộm kia.



Quả nhiên bị bọn họ phát hiện ra chỗ đáng nghi, viên gạch kia thật sự bị rút ra.



Thắm Như Ý đánh mắt ra hiệu cho các nữ thanh niên trí thức khác, giống như đang nói: Các chị em, chúng ta mau lao lên bắt gã nhìn trộm kia.



Nhưng Phương Chí Viễn phản ứng rất nhanh, nhìn thấy động tác của các nữ thanh niên trí thức ở trong chăn một cái, giống như lường trước được chỗ khác thường vội nhanh chóng chạy vào bên trong nhà vệ sinh.



Nhóm nữ sinh thanh niên trí thức chạy ra đến bên ngoài, lại không nhìn thấy người đang định nhìn trộm bọn họ đâu.



Chỉ có điều, cũng không coi là thất bại.



Thảm Như Ý đứng ở bên ngoài ký túc xá nam sinh gọi Đồng Kiến Tân một tiếng: "Chỗ các anh có nam thanh niên trí thức nào vừa từ bên ngoài rồi quay lại không?"



Đồng Kiến Tân đi tới, nói với Thâm Như Ý: "Vừa rồi chỉ có thanh niên tri thức Phương vừa mới đi ra ngoài, còn chưa về, còn những người khác vẫn luôn ở trong phòng chờ đợi, làm sao vậy?



"Bọn em nghi ngờ có nam thanh niên trí thức nhìn trộm bọn em, anh có thể sang đây nhìn một chút, trên tường của ký túc xá nữ bọn em có một viên gạch bị cạy ra, chỉ cần rút viên gạch kia ra cái, là có thể nhìn thấy trong phòng. Tên nhìn trộm kia vừa rồi lại hành động, thế nhưng bọn em không bắt được anh ta." "Còn có chuyện như vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận