Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 562: Cất Giữ Vật Tư 3

Cô ta trở về khu nhà ở của thanh niên trí thức, vừa đi đến cổng khu nhà ở của thanh niên trí thức thì cô ta tình cờ gặp những người khác vừa đi làm ruộng về. Trong những thanh niên trí thức này có Tôn Điềm Điềm, Giang Mãn Nguyệt, Ninh Bội Bội và cả Lạc Tĩnh Nghiên.



Tôn Điềm Điềm và Giang Mãn Nguyệt làm việc trong cùng một thửa ruộng, khi tan làm cũng cùng nhau về khu nhà ở của thanh niên trí thức. Trên đường trở về bọn họ gặp Lạc Tĩnh Nghiên và Ninh Bội Bội.



Thửa ruộng mà Tôn Điềm Điềm làm lúc trước cách Trang Phi Phi không xa, lúc Trang Phi Phi rời đi cô ấy cũng nhìn thấy.



"Thanh niên trí thức Trang, cô đi đâu thế? Tôi nghe tiểu đội trưởng nói cô bị đau bụng, cô đã đi khám bệnh sao?”



Trang Phi Phi cứng do khóe miệng giật giật, một tay xoa xoa bụng,"Ừ, đúng vậy, tôi không biết làm sao nữa, đột nhiên bụng tôi bị đau, tôi vừa mới tới chỗ phòng khám thôn khám xong trở về."



Giang Mãn Nguyệt cau mày nghi ngờ, không chút ne tình vạch trần lời nói dối của cô ta.



"Phải không? Thanh niên trí thức Trang, cô thật sự đã đến phòng khám thôn chứ? Tôi thấy bác sĩ của thôn vẫn luôn làm việc ngoài đồng, ông ấy còn làm việc với chúng tôi. Cô tìm ai khám bệnh chứ? Theo như tôi biết, trong đại đội của chúng ta chỉ có một bác sĩ."



Trang Phi Phi không ngờ Giang Mãn Nguyệt sẽ vạch trần chuyện xấu của cô ta, trong đầu người này nhét phân sao? Cho dù cô ta nói dối thì có liên quan gì đến Giang Mãn Nguyệt, vì sao lại muốn vạch trần cô ta?



Cô ta chịu đựng cơn giận đối với Giang Mãn Nguyệt, giả vờ bình tính: "Thật ra thì ra là như vậy, vốn dĩ tôi bị đau bụng, sau khi từ ngoài ruộng trở về thì đột nhiên không đau nữa, chuyện này thật sự đến nhanh đi cũng rất nhanh. Tôi muốn quay lại ruộng làm việc, nhưng không ngờ còn chưa kịp ra tới ruộng thì lại cảm thấy khó chịu nên tôi nghỉ ngơi ở giữa đường một lát, sợ mình lại không thoải mái, cho nên không định ra ruộng nữa. Dù sao bác sĩ của thôn cũng đang bận, nên tôi không làm phiền ông ấy. Tôi nghĩ chỉ cần nghỉ ngơi nhiều hơn chút là có thể khỏi."



Cô ta âm thầm nghiến răng nghien lợi, ở chung với những người này rất không thoải mái, bản thân có bất kỳ việc gì cũng phải giải thích với người khác, cô ta phải nhanh chóng dọn ra ngoài, cứ giải thích như vậy rất phiền phức.



Giang Mãn Nguyệt và Tôn Điềm Điềm cũng không nói thêm gì nữa. Trang Phỉ Phỉ có lý do riêng của mình, bọn họ có thể tùy tiện nói vài lời với đối phương, không cần phải đào sâu tìm hiểu rốt cuộc đối phương đã làm.



Lạc Tĩnh Nghiên và Ninh Bội Bội không nói gì, mây người cùng nhau đi vào khu nhà ở của thanh niên trí thức.



Những ngày tiếp theo vẫn là ngày mùa bận rộn, các xã viên và các thanh niên trí thức đều làm việc trên cánh đồng. Trang Phi Phi chỉ nghĩ đến việc xử lý vật tư, nhưng đáng tiếc cô ta không tìm được lý do thích hợp để xin đại đội trưởng nghỉ. Mãi cho đến khi cày bừa vụ xuân kết thúc, các xã viên và nhóm thanh niên trí thức mới có cơ hội nghỉ ngơi, cô ta mới có thể được nhàn rỗi. 80% đất ruộng trong thôn đều là do Lạc Tĩnh Nghiên cày bằng máy kéo, trong khi bò chỉ cày được 20%.



Sau khi việc trồng trọt hoàn thành, những người dân làng không phục Lạc Tĩnh Nghiên, hoặc là những người dân ngoài miệng thì nói phục nhưng trong lòng lại có thành kiến đã hoàn toàn bị kỹ thuật của Lạc Tĩnh Nghiên chính phục, nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận