Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 516: Bóp Quả Hồng Mềm. 1

"Mẹ, mẹ đừng nghĩ luẫn quần trong lòng, là do con không có năng lực, vợ không có muốn gả cho con.” Trương Nhật Đông khóc nức nở.



"Nhật Đông."



"Mẹ."



Hai mẹ con họ càng khóc thương tâm hơn, người này khóc càng lợi hại hơn so với người kia.



Lúc này, những người đến xem náo nhiệt một mặt sẽ bênh vực người của thôn mình, mặt khác chỉ nhìn thấy bề ngoài, cho rằng Tôn Điềm Điềm đã lừa Trương Nhật Đông, bắt nạt người của thôn bọn họ, cũng giống như bắt nạt bọn họ, làm sao có thể chịu đựng được, vì vậy hết người này đến người khác bắt đầu buộc tội Tôn Điềm Điềm là kẻ phụ tình.



"Ây, nhìn mà xem, là thanh niên trí thức có văn hóa đấy, chuyện chính mình làm mà còn không thừa nhận, còn muốn ép hai mẹ con nhà người ta đến chết đáy."



"Còn không phải sao? Nếu không thích người ta thì lúc trước đừng có đồng ý, đừng có nhận đồ gì của người ta, cho rằng đám nông dân chúng tôi ít học, dễ trêu đùa.”



Lạc Tĩnh Nghiên ở bên cạnh nhìn bà Trương diễn trò, giống hệt như thím Hồ và Hồ Tam Cường diễn lúc trước. Tại sao lại là vu cáo, bởi vì Trương Nhật Đông thực sự xấu xí, Tôn Điềm Điềm không thể nhìn trúng một người như vậy được.



Hơn nữa cô đã ở cùng Tôn Điềm Điềm được hơn nửa năm, cô cũng đã hiểu tính cách của Tôn Điềm Điềm.



Tôn Điềm Điềm có đầu óc đơn giản, tính tình tốt, tác phong bảo thủ, là một người đồng đội tốt bụng và thực tình, sẽ không bao giờ làm những chuyện như vậy.



Có lẽ đối phương thấy cô ấy tính tình mềm mỏng, cho rằng dễ thao túng nên đặc biệt biến cô ấy thành mục tiêu gài bẫy.



Tuy nhiên, Tôn Điềm lúc này không hề tỏ ra yếu đuối mà nói với bà Trương và Trương Nhật Đông: "Các người cho rằng hai kẻ dối tra già trẻ các người gài bẫy tôi chuyện mà tôi không có làm, tôi sẽ vì thanh danh mà nhượng bộ. Để tôi nói cho các người biết, tôi sẽ không bao giờ thừa nhận điều gì mà tôi, Tôn Điềm Điềm này chưa từng làm. Bà Irương, bà cũng không chịu nhìn vào dáng vẻ Nhật Đông của bà, tôi sẽ nhìn trúng anh ta sao? Nếu các người còn tiếp tục nói nhảm, tôi sẽ đi báo công an bắt các người lại."



Bà Trương nói với vẻ mặt khinh thường: "Cô báo công an cũng vô ích, Nhật Đông nhà chúng tôi đã bị cô làm bản, chính là cô muốn cưới nó, cho dù công an có tới, họ cũng không thể nói dối cho cô."



"Thật sao?" Tôn Điềm Điềm nhịn không được nữa: "Cho nên, bà cho rằng công an xử lý vụ án như vậy sao, tôi tin tưởng công an sẽ giúp tôi tra ra việc tôi không làm gì. Dù sao tôi cũng sẽ không vì mấy lời bịa đặt của các người mà gả cho Trương Nhật Đông." Thấy Tôn Điềm Điềm không chịu yếu thế, bà Trương nháy mắt với một người phụ nữ bên cạnh, người phụ nữ này lập tức đứng dậy nói: "Thanh niên trí thức Tôn, lúc cô và Nhật Đông đang làm chuyện đó trong nhà, tôi tình cờ gặp phải. Chính mắt tôi đã nhìn thấy, cô có phủ nhận cũng vô ích." "Đúng vậy. Có người đã tận mắt nhìn thấy, điều này sao có thể là giả được? Thanh niên trí thức Tôn, đừng cứng đầu như vậy mà hãy mau chóng thừa nhận đi. Đừng đợi đến khi lớn bụng mới gả cho Nhật Đông, sẽ xấu hổ lắm đấy."



Cà thôn đều một giuộc với nhau, khiến Tôn Điềm Điềm rất khó xử.



"Dù sao tôi không liên quan gì đến Trương Nhật Đông, các người chỉ vu khống mà thôi, tôi sẽ không gả vào nhà họ Trương đâu.”



Bà Trương uy hiếp cô: "Thanh niên trí thức Tôn, tôi tử tế thương lượng với cô nhưng cô lại không biết tốt xấu, tác phong của cô bất chính, tôi sẽ kiện cô lên đội trưởng, phạt cô đi lao động cải tạo. Cô phải suy nghĩ rõ ràng. Một khi tôi kiện cô, cuộc đời này của cô sẽ không bao giờ có tương lai."
Bạn cần đăng nhập để bình luận