Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 527: Muốn Kết Bạn 1

Lạc Tĩnh Nghiên lắc đầu: "Vì anh mà em cảm thấy vinh quang. Tuy nhiên, khi anh chấp hành nhiệm vụ nhát định phải cẩn thận, nhất định phải đảm bảo an toàn cho bản thân, biết không?"



"Anh biết." Tiết Ngạn Thần cong cong khóe môi, lúc này anh mới cảm thấy không còn lo lắng nữa, thoải mái mỉm cười: "Tĩnh Nghiên, trước tiên đừng suy nghĩ nhiều như vậy. Nói tóm lại, nhất định anh phải là người đàn ông của em.”



Lạc Tĩnh Nghiên hơi nghiêng đầu: "Em sẽ tác thành cho anh."



Anh nghĩ đến một chuyện: "Hay là lần này khi báo cáo với cấp trên anh sẽ nói đúng sự thật báo cáo cho họ tình hình thực tế, huy hiệu là do em tìm thấy, công lao nên là của em."



"Vẫn là không nên." Lạc Tĩnh Nghiên hơi xấu hổ: "Thân phận bối cảnh của em rất phức tạp, nếu anh nói cho bọn họ là em nhặt được huy hiệu, nhất định bọn họ sẽ phái người đến đây điều tra. Lỡ như bọn họ nghỉ ngờ em cố ý muốn vào nội bộ của quân đội, như vậy sẽ không tốt. Vả lại, nếu không phải em nhặt được huy hiệu trước, thì có lẽ anh và Triệu Quân đã tìm được từ lâu rồi, cũng không phải đợi đến bây giờ, ngược lại là do em đã làm các anh chậm trễ. Em thấy mình không có công lao gì lại làm chậm trễ các anh làm nhiệm vụ sẽ không tốt."



"Vậy thì làm theo lời em nói đi." Tiết Ngạn Thần suy nghĩ một lúc, nếu không thể để liên lụy đến Lạc Tĩnh Nghiêm thì bây giờ anh không thể đưa huy hiệu cho Triệu Quân được, phải đợi đến sau khi anh ấy xuất viện, giả vờ là nhặt được huy hiệu trên núi, như vậy mới có thể giải quyết chuyện này.



Lạc Tĩnh Nghiên nhìn anh, bây giờ xem như anh đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, chắc chắn là sẽ rời khỏi đây trở về quân đội.



"Anh, các anh khi nào thì rời khỏi đây, trở về quân đội?"



Tiết Ngạn Thần vươn tay gãi gãi cái mũi nhỏ thẳng đứng của cô. "Anh biết em không lỡ để anh đi. Yên tâm, trong khoảng thời gian ngắn anh sẽ không rời khỏi đây, ít nhất là cho đến khi vết thương của anh lành lại, phải không?"



Khuôn mặt Lạc Tĩnh Nghiên hơi ửng lên, ánh mắt đảo qua: "Em không có ý gì khác, chỉ là tùy tiện hỏi thôi. Nhiệm vụ của anh đã hoàn thành, bên kia càng cần anh hơn, anh có thể đi bất cứ khi nào anh muốn."



"Việc đó cũng phụ thuộc vào tình trạng hồi phục cơ thể của anh. Dù sao thì bọn họ cũng không thể bắt một nhân sĩ bị thương như anh trở lại tập luyện và làm nhiệm vụ được."



Sắc trời bên ngoài đang dần dan tối, đã đến giờ ăn.



"Anh muốn ăn gì, em sẽ đến nhà ăn lấy cơm." Lạc Tĩnh Nghiên hỏi anh.



"Em ăn gì thì anh ăn đó. Dù sao những thứ em thích ăn anh đều thích." Khóe môi anh hơi cong lên, lúc này, bầu không khí mâu thuẫn ngăn cách giữa hai người dường như đã hoàn toàn bị phá vỡ, mọi thứ lại trở về như trước.



Lạc Tĩnh Nghiên đứng lên: "Vậy được rồi, anh cứ nghe em đi nha, nếu cơm em lấy về anh không thích ăn thì em sẽ không chịu trách nhiệm đi lấy làn nữa đâu."



"Sao anh có thể để vợ mình chạy việc vặt vô ích được chứ. Chỉ cần là đồ em mang về thì nhất định anh sẽ ngoan ngoãn ăn hết." Lạc Tĩnh Nghiên phát hiện dáng vẻ của hắn có chút đáng yêu: "Anh nói đấy, phải ngoan ngoãn."



"Ừ." Anh gật đầu rất rứt khoát.



Lạc Tĩnh Nghiên đến nhà ăn bệnh viện lấy thức ăn, một phần thịt heo xào cải trắng, một phần bí đao xào chay, hai phần cháo gạo kê và ba cái màn thầu.



Cô bày thức ăn lên bàn, đưa đũa và màn thầu cho Tiết Ngạn Thần.



"Ăn đi."



Tiết Ngạn Thần vẫn luôn có thể tự ăn uống, không phải làm phiền Lạc Tĩnh Nghiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận