Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 321: Thu Được Chiến Lợi Phẩm 2

Sau khi bọn họ tiến vào, lại phát hiện kho hàng rỗng tuếch, lão Bưu lập tức nỗi giận, hung hăng nói với Trang Phi Phi: "Bà già chết tiệt, mày chơi tao à, hàng hóa đâu? Sao tụi tao không thấy gì cả vậy?"



"Một hạt gạo cũng không có."



Trang Phỉ Phỉ cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.



Cô ta cũng không tin vào mắt mình: "Không thể nào, không thể nào, sao lại như vậy được, tự tay tôi đã bỏ đồ ở bên trong, không thiếu cái nào cả."



Rõ ràng là tự tay của ta bỏ vào trong đó rồi, sao toàn bộ lại không cánh mà bay, ngay cả sợi lông cũng không còn?



"Không phải là không thiếu thứ gì, mà là không có thứ gì cả." Lão Bưu nói.



Trên khuôn mặt to béo của lão Bưu tràn đầy sự tức giận, suýt nữa là rút súng ra chỉ vào đầu Trang Phi Phỉ: "Bà già chết tiệt, cảm thấy tao dễ lừa lắm phải không, mày cũng không đi hỏi thăm xem, Trần Bưu tao là ai, há có thể mặc cho mày trêu đùa?"



Lúc này, Lạc Tĩnh Nghiên nằm trên đỉnh chóp của kho để hàng cùng với Hắc Hỗ và Hỗ Béo, cô quan sát toàn bộ sự việc diễn ra trong kho để hàng thông qua một cái lỗ nhỏ trên đỉnh chóp, và cũng quan sát được những chuyện xảy ra bên ngoài kho để hàng.



Hắc Hỗ nói: "Chủ nhân, nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc tức tối của người phụ nữ kia, em rất sung sướng."



Lúc này, trong lòng của Hỗ Béo cũng vô cùng vui vẻ, Trang Phi Phi luôn lấy sự thống khổ của nó làm niềm vui, còn đá Hắc Hỗ nữa, đây chính là báo ứng của Trang Phi Phi.



Trang Phỉ Phỉ hoàn toàn không biết đã xảy ra vấn đề ở đâu, không có người nào có thể lặng yên không một tiếng động mà di chuyển toàn bộ đồ vật đi, hơn nữa còn làm xong trong vòng mười phút.



Cô ta nhìn cái lỗ thủng tròn trên bức tường của kho de hàng, hẳn là có thể để một người đi ra đi vào, nhưng cho dù có cái lỗ thủng kia, cũng không thể xuất hiện một chuyện kỳ dị như vậy được, nhiều hàng hóa như vậy, không thể chỉ thông qua một lỗ thủng như vậy mà được vận chuyển ra ngoài, hơn nữa thời gian cũng không cho phép.



Trong lúc cô ta nghĩ trăm lần cũng không ra, lão Bưu đã mang theo người của ông ta đến kho để hàng, lạnh lùng nói với cô ta: "Bà già, đồ vật của bà đâu? Bà còn có gì để nói nữa. Đêm hôm khuya vắng, bà lừa chúng tôi đến đây, rốt cuộc là có âm mưu gì?”



Hay là Trang Phi Phi là người bên công an phái đến đây, cố ý gài bẫy ông ta?



Nghĩ đến đây, ông ta lập tức ra lệnh cho người của mình: "Lại phái vài người đi xung quanh nhìn xem, có người nào khả nghi hoạt động quanh đây không, tao lo lắng bà già này là người bên công an, bà ta cố ý dụ dỗ chúng ta đến đây, vì để chúng ta tự chui đầu vào lưới, phương tiện công an tới bắt chúng ta.”



Người của lão Bưu nghe vậy lập tức luống cuống, nhanh chóng gọi thêm vài người nữa đi xem xét bốn phía xung quanh.



Lúc này, kho hàng chỉ còn lại Trang Phi Phi, lão Bưu và một đàn em của ông ta.



Trang Phi Phi nói: "Lão Bưu, tôi thật sự không biết vì sao lại như vậy nữa, rõ ràng là vừa nãy mấy thứ kia còn đặt ở nơi này, tôi cũng không biết vì sao quay qua quay lại thì chúng lại biến mắt."



"Đừng có giả ngu, Hồ Tam Nhị, bắt bà ta lại đã rồi tính sau."



Trang Phi Phi vô thức lùi về phía sau vài bước: "Các người muốn làm cái gì, vì sao lại muốn bắt tôi."



Lão Bưu nói: "Mày tưởng rằng đến giờ này rồi mà tao không biết sao? Mày căn bản không phải thật lòng muốn giao dịch với tôi, mày là người bên công an phái tới, âm mưu dẫn bọn tao vào bấy, hừ, thay vì chờ công an đến đây bắt tao, chỉ bằng ông đây kiếm cái đệm lưng trước, cho dù công an có bắt được tao, tao cũng sẽ bắt mày chôn cùng.” "Tôi không phải là người bên công an, tôi không phải."
Bạn cần đăng nhập để bình luận