Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 596: Đánh Nhau Bên Đường 1

Hai người kia không biết ý đồ của Trang Phi Phi, nhưng Lạc Tĩnh Nghiên biết rất rõ là Trang Phỉ Phỉ muốn theo dõi bọn họ.



Bọn họ đều không muốn đi cùng Trang Phỉ Phi nhưng Trang Phi Phỉ vẫn cầm giỏ đi theo. Lúc bọn họ đi đến ngọn núi, mấy người Lạc Tĩnh Nghiên tự mình hái nắm, Trang Phỉ Phỉ không phát hiện bất kỳ điều gì khác thường. Sau khi hái nắm xong, cô ta lại đi theo bọn họ xuống núi.



Mấy ngày nay vì bận chuyện xây nhà nên Lạc Tĩnh Nghiên không đến chuồng bò. Buổi chiều cô đến chuồng bò để thăm ba Lạc mẹ Lạc và bà nội Trương. Cô mang cho họ ba cân thịt lợn, cho gạo, mì và rau khô, ở chơi với người thân đến chiều tối mới về nhà.



Nhà họ Lưu.



Lý Hồng Anh đã nhận được bốn giọt máu của Trang Phi Phi, cô ta vẫn luôn đắc ý về điều đó.



Chờ cô ta nhận được thêm một giọt máu nữa của Trang Phi Phi, cô ta sẽ có thể viên mãn lấy được không gian của Trang Phi Phi.



Đến lúc đó, cô ta không chỉ có thể hơn người khác mà còn có thể đá Lưu Ái Quốc, một mình hưởng thụ vật tư trong không gian.



Mấy ngày nay cô ta mơ ước được ở trong không gian, không phải làm việc, mỗi ngày nhàn nhã hưởng thụ đồ ăn ngon cảnh đẹp.



Cho dù cô ta còn chưa có được không gian của Trang Phi Phi, nhưng đã nắm chắc thắng lợi, so với những hộ nông dân bình thường thì cô ta rất có cảm giác ưu việt.



Kể từ sau chuyện cô ta bị ngã xuống hố phân làn trước, nhà họ Lưu cảm thấy cô ta đã làm mắt thể diện của gia đình, mẹ Lưu luôn không vừa mắt cô ta. Hơn nữa từ khi kết hôn đến nay cô ta vẫn chưa có mang thai, mẹ Lưu càng không thích cô ta hơn.



Kết quả của việc không thích là cố gắng tra tấn cô ta. Ngay từ đầu đã bắt cô ta gánh vác một phần công việc nặng nhọc trong nhà, sau này thì càng quá đáng hơn, càng ngày cô ta càng phải làm những việc vất vả. Chỉ cần cô ta ở nhà thì mẹ Lưu sẽ được nhàn rỗi. Tất cả những công việc vốn là của mẹ Lưu đều đổ hết cho cô ta.



Cô ta sắp thoát khỏi gia đình nghèo khó này, nên tất nhiên cô ta sẽ không coi trọng mẹ Lưu nữa, trong lòng còn ghi nhớ kỹ mẹ Lưu.



Buổi tối, mẹ Lưu từ bên ngoài trở về, phát hiện trong bếp không có động tĩnh gì, lập tức đi vào trong nhà tìm Lý Hồng Anh: "Hồng Anh, cô không thấy trời không còn sớm nữa sao, cô không mau đi nau cơm đi."



Lý Hồng Anh thờ ơ liếc mắt nhìn mẹ Lưu 1 cái, vẫn ngồi yên ổn trên giường Kang. Cô ta ngang cao đầu nhìn mẹ Lưu, giọng điệu lạnh lùng.



"Con cảm thấy không khỏe, không muốn động đậy. Mẹ đi nấu cơm đi.”



"Cái gì? Cô muốn tôi đi nấu cơm?" Mẹ Lưu lập tức nỗi giận.



Thứ nhất là không hài lòng Lý Hồng Anh không nghe lời bà ta. Thứ hai là không hài lòng về thái độ kiêu ngạo của Lý Hồng Anh khi nói chuyện với bà ta, như thể đối phương là mẹ chồng còn bà ta mới là con dâu.



Trong nhà này bà ta vẫn luôn là người làm chủ gia đình này, Lý Hồng Anh là con dâu, lại còn là con dâu chưa làm được gì cho nhà họ Lưu, vậy mà lại dám nói chuyện với bà ta như vậy, không hề để bà mẹ chồng này vào mắt. Làm sao bà ta có thể chịu được.



Bà ta giơ tay chỉ vào mặt Lý Hồng Anh, mắng không chút khách sáo: "Được lắm, đồ tiện nhân nhà cô. Ba ngày không bị đánh là cô muốn leo lên nóc nhà lật ngói đúng không? Lời mẹ chồng nói không chịu nghe còn dám ra lệnh cho tôi đi nấu cơm. Ai cho cô sự tự tin ấy? Hôm nay bà đây sẽ cho cô thấy rốt cuộc ai là người làm chủ gia đình này, rốt cuộc cô có nên nghe lời tôi hay không."
Bạn cần đăng nhập để bình luận