Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 242: Bào Thai Sai Trái 2

Chuong 242: Bao Thai Sai Trai 2



Trang Phi Phi không nói gì mà chỉ khit mũi, lúc cô ta đi ngang qua người Lục Tửu Nhi còn tiện tay đây Lục Tửu Nhi một cái.



"Chỉ xin lỗi thì có ích gì? Sau này đi đứng can thận hơn đi."



Mặt đất hơi trơn mà Lục Tửu Nhi lại bị cô ta đẩy nên cô bé lại ngã ra đất.



Thế mà Trang Phi Phi lại bỏ đi không thèm nhìn lại.



Lục Tửu Nhi ngồi trên mặt đắt, trong lòng cô bé cảm thấy tủi thân, rõ ràng là cô bé không có ý mà.



Sau khi cô bé ra khỏi nhà xí thì quay trở lại nhà của Lạc Tĩnh Nghiên, Lạc Tĩnh Nghiên và Lạc Trường Thiên nhìn thấy trên người của cô bé ướt sũng nên mới hỏi cô bé đã có chuyện gì xảy ra.



"Em... lúc nãy em không cẩn thận đụng phải một chị gái thanh niên trí thức ở ngoài cửa nhà xí, em đã nói với chị ấy là em không cố ý đụng phải chị ấy mà em cũng không đụng ngã chị ấy, nhưng chị ấy không nghe em giải thích, lúc em và chị ấy đụng phải nhau thì em đã bị ngã xuống đất một lần rồi, thế mà chị ấy còn đẩy ngã em thêm lần nữa."



"Chị gái đó trông như thế nào? Hoặc là em có biết tên cô ta không?”



"Em không biết tên của chị ấy. Nhưng mà chị ấy rất đẹp, tuy rằng không đẹp bằng chị Lạc nhưng em cảm thấy rất đẹp. Chắc chị ấy là người mới đến vì trước đây em chưa từng nhìn thấy chị ấy lần nào cả."



Lạc Tĩnh Nghiên đã biết là ai, đến cùng Trang Phỉ Phỉ còn có một nữ thanh niên trí thức khác tên là Trần Ngọc Linh, nhưng Trần Ngọc Linh có ngoại hình trung bình hoàn toàn không giống với những gì mà Lục Tửu Nhi miêu tả, vậy thì chỉ còn Trang Phi Phỉ thôi.



Xem ra tính cách của nữ chính cũng tệ giống như những gì được viết trong sách, kiếp này Trang Phi Phi đã xúc phạm Lục Tửu Nhi trước khi gặp Lục Thừa Dã nữa. Cô ta muốn gả cho Lục Thừa Dã, chỉ sợ rằng lần này còn khó hơn kiếp trước nữa.



Lạc Tĩnh Nghiên lấy hai miếng kẹo trái cây ra đưa cho Lục Tửu Nhi: "Đừng buôn, ăn một miếng kẹo có thể khiến em cảm thấy dễ chịu hơn đấy."



"Em cảm ơn chị Lạc."



Lục Tửu Nhi nhận lấy kẹo, cô bé bóc một miếng rồi cho vào miệng.



"Chị ơi, quần áo của em dính toàn là bùn đất nên em muốn về nhà để thay ạ, em đi trước nhé."



"Được."



Lục Tửu Nhi lại nhìn thấy Trang Phi Phỉ ở trong sân, cô bé lộ vẻ mặt không vui nhìn Trang Phi Phi mà Trang Phỉ Phỉ cũng trừng mắt nhìn cô bé. Lục Tửu Nhi khiến cho tâm trạng của Trang Phỉ Phỉ không tốt, trong không gian khi cô ta lặng lẽ đi ra ngoài ăn cơm thì đặc biệt cắt cho Hỗ Béo một miếng thịt nhỏ.



Khi cô ta cho Hỗ Béo ăn thì lại không cho thịt vào bát mèo để Hỗ Béo ăn mà thay vào đó cô ta lại ném thịt lên cao để Hỗ Béo phải nhảy lên như chó và mở miệng nhặt lên.



Cô ta cất giọng bỡn cợt: "Hỗ Béo, đến đây ăn thịt này."



Hồ Béo nhìn thấy miếng thịt thì không nghi ngờ gì mà bước qua, khi nó há miệng đón lây miếng thịt mà Trang Phỉ Phỉ ném ra rồi ngậm trong miệng nhai mấy lần, đột nhiên có một cảm giác cay khác thường nhanh chóng lan ra trong miệng nó.



Vị cay này vô cùng chấn động, thậm chí còn xộc thẳng vào mắt và mũi của nó khiến nó khó chịu đến mức chảy nước mắt.



Hóa ra người phụ nữ này chơi xỏ nó, thật sự cô ta không hề muốn cho nó ăn.



Nhìn thấy Hỗ Béo vì cay nóng mà nhảy lên nhảy xuống như điên, Trang Phỉ Phỉ ôm bụng cười ngặt nghẽo.



"Ôi chao, Hỗ Béo, cậu làm tôi cười chết mất, cậu có biết trong miếng thịt này có gì không? Ha ha ha, con mèo ngu ngốc, cậu nghĩ tôi muốn cho cậu ăn thật à? Không làm mà muốn có ăn sao? Thật sự trông không thông minh tí nào nhưng mà như vậy mới vui."
Bạn cần đăng nhập để bình luận