Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 298: Chơi Ném Tuyết 1

Lạc Tĩnh Nghiên thầm cảm thán Tiết Ngạn Thần quá kĩ lưỡng. Những chuyện cô không ngờ anh đều giúp cô nghĩ tới, còn giúp cô giải quyết. Có được một người bạn đời như vậy trong cuộc đời cũng có thể coi là một may mắn lớn.



Triệu Quân cười ghẹo Tiết Ngạn Thần: "Anh Thần, nhờ sửa nhà cho thanh niên trí thức Lạc mà em phát hiện ra kỹ thuật sửa nhà của anh rất tốt. Anh cũng sửa nhà cho thanh niên trí thức chúng em đi, em thấy nhà đó cũng không chắc."



Tiết Ngạn Thần ghét bỏ nhìn anh ấy một cái: "Nhà không chắc thì cùng lắm đè chết cậu, còn có thể như thế nào?"



"Đè chết không phải là chuyện lớn sao?" Triệu Quân cạn lời.



"Với tôi là không phải."



"Anh." Triệu Quân xì một tiếng, nhỏ giọng nói: "Thấy sắc quên bạn, qua cầu rút ván. Vừa rồi sửa nhà cho thanh niên trí thức Lạc, lúc em đưa đồ cho anh, thái độ của anh với em không như vậy. Anh hòa nhã với thanh niên trí thức Lạc, còn sửa nhà cho người ta. Thái độ đối với em quá kém rồi."



Tiết Ngạn Thần khẽ cong khóe môi: "“Irước giờ tôi luôn đối với cậu như vậy, cũng chưa từng thấy cậu ý kiến nhiều như thế." Triệu Quân: Anh ấy không nên so sánh mình với Lạc Tĩnh Nghiên. \



Căn bản là không so được.



Quả nhiên người yêu là để thương còn anh em để làm hại.



Lạc Tĩnh Nghiên đón tiếp bọn họ: "Anh Tiết, thanh niên trí thức Triệu, hai người làm việc vất vả rồi. Bên ngoài lạnh, mau vào phòng cho ấm. Các người ngồi đợi một lát, em đi nấu cơm cho hai người ăn.”



Triệu Quân gãi đầu, khách sáo nói với Lạc Tĩnh Nghiên: "Hầu hết mọi việc sửa nhà đều do thanh niên trí thức Tiết làm, tôi chỉ là trợ lý sao có thể không biết xấu hỗ ăn cơm của cô được?" "Không ăn cũng được, có thể tiết kiệm một phần của cậu ấy." Tiết Ngạn Thần nói.



Triệu Quân không muốn lập tức thay đổi sắc mặt, liếc nhìn Tiết Ngạn Thần một cái.



"Cũng không phải nhà anh, dựa vào cái gì mà anh làm chủ? Đúng là tự coi mình thành chủ nhân ở đây. Thanh niên trí thức Lạc muốn em ăn cơm ở đây, em cũng muốn ăn, anh có muốn quản cũng không quản được."



Nói xong, anh ấy nghênh ngang đi vào trong nhà.



Lạc Tĩnh Nghiên và Tiết Ngạn Thần ở phía sau mỉm cười nhìn theo bóng dáng anh ấy.



Sau khi vào, Tiết Ngạn Thần cũng không rảnh rỗi mà vào trong bếp giúp Lạc Tĩnh Nghiên nấu cơm. Cơm nước xong, anh và Triệu Quân cùng rời đi.



Trang Phi Phỉ ở trong ký túc xá cho nữ thanh niên trí thức không có việc gì làm, ban ngày ngủ. Khi tỉnh dậy thì bên ngoài đã tối đen, tuyết cũng vẫn chưa rơi.



Cô ta ngẫm nghĩ trong chốc lát. Sao không lợi dụng cơ hội này đi tiếp cận người ở chuông bò.



Cô ta phải đi nhắc nhở người ở chuồng bò khả năng sẽ có một trận tuyết lớn, kêu bọn họ sửa lại nhà chẳng khác nào cứu bọn họ một mạng. Xong việc bọn họ nhất định sẽ rất cảm kích cô ta.



Nhân dịp trời còn chưa tối, cô ta vội đi tới chuồng bò. Lúc muốn nói chuyện có tuyết rơi nhiều cho ba Lạc nghe thì ba Lạc nói: "Cái này chúng tôi biết rồi nhà cũng đã sửa xong rồi."



Trang Phi Phi đi một chuyến trắng tay chỉ có thể về lại ký túc xá.



Quả nhiên đêm trời bắt đầu đỗ tuyết. Những bông tuyết lưu loát bay từ trên trời xuống hệt như lông ngỗng. Gió lạnh buốt, nhiệt độ không khí giảm mạnh. Lần này tuyết rơi còn lớn hơn lần trước, tới khi trời hửng sáng mà tuyết vẫn không ngừng rơi xuống.



Sáng Lạc Tĩnh Nghiên tỉnh dậy, rửa mặt xong bèn mở cửa ra nhìn, khắp nơi đều là tuyết trắng. Trên nóc khu nhà ở của thanh niên trí thức tích tụ một tầng tuyết dày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận