Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 758: Đã Tỉnh Chưa? 1

Lạc Trường Thiên mổ phần ruột cá cho Hắc Hỗ ăn, chỉ là Hắc Hỗ sau khi ngửi xong vô cùng ghét bỏ tiêu sái rời đi, Lạc Trường Thiên đành phải đem những thứ kia vứt đi thật xa, tránh thu hút ruồi muỗi.



Trên núi.



Trần Kim Long ăn hết món lợn rừng nướng xong, sai bảo thủ hạ - chính là Hỗ Tử và Báo Tử.



"Đứa con gái hôm qua bắt lên núi chắc là tỉnh rồi nhỉ? Chờ cô ta tỉnh, cho cô ta ăn chút cơm đi, đừng khiến cô ta thể lực không chống đỡ nổi té xỉu ở trên người tao, làm tao mất hứng. Đợi cô ta ăn cơm xong, thì đem cô ta sang chỗ tao."



Ban ngày anh ta đã nhìn cô gái kia, vẻ ngoài cũng thật có vài phần xinh đẹp, đêm nay họ sẽ "động phòng.”



"Dạ vâng, Đại ca. Giờ bọn em sẽ đi xem cô ta đã tỉnh hay chưa."



Hỗ Tử và Báo Tử sau khi nhận mệnh lệnh, cùng nhau đi về bên phía Lý Hồng Anh de kiểm tra.



Lý Hồng Anh trải qua một ngày một đêm hôn mê, tác dụng của thuốc mê trên người cô ta cũng dần giảm bớt, sau khi trời tối mới từ từ tỉnh lại.



Khi cô ta mở mắt ra, phát hiện xung quanh bốn bề tối mịt, đầu óc choáng váng nặng nề, không biết giờ đã là lúc nào. Cô ta còn tưởng rằng mình vẫn đang ở Nhà họ Lưu, hướng về phía mà bình thường cô và Lưu Ái Quốc vẫn nằm ngủ, theo bản năng xoay sang bên phải gọi "Ái Quốc, Ái Quốc."



Đáng tiếc xung quanh tĩnh mịch vô cùng, không ai đáp lại lời cô ta.



Cô ta ngay lập tức cao giọng hơn một chút "Ái Quốc, anh đi đâu rồi, sao lại không nói gì?"



Thứ đáp lại cô ta, vẫn chỉ có sự im gang trùng trùng.



"Chuyện gì vậy, không lẽ Ái Quốc đi vệ sinh rồi?"



Sau đó cô ta chợt cảm thấy có điều gì đây không đúng lắm. Bên dưới nơi cô ta nằm cứng ngắc, lại còn lạnh lẽo, không giống như ở trên giường của Nhà họ Lưu, trên giường có đệm.



Hả? Hơn nữa sao tay và chân của cô ta không thể cử động được?



Cô ta cố gắng mở to đôi mắt nhìn rõ xem mình đang ở đâu, nhưng mờ ảo tranh sáng tranh tối khiến cô không nhìn rõ được không gian quanh mình.



Lòng cô ta chợt trở nên hoảng loạn.



"Ái Quốc, Ái Quốc, mẹ, hai người đang ở đâu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?"



Cô ta lớn tiếng hét lên lần nữa, đáng tiếc, vẫn không có một ai đáp lại.



Đầu óc cô ta vẫn còn có một chút hỗn loạn, qua met lúc lâu, cô lắc lắc đầu, mơ mơ hồ hồ mà nhớ lại, nhớ rằng mình vẫn đang ngủ trên giường của Nhà họ Lưu. Le nào là mẹ con nhà họ Lưu bắt trói cô ta tới đây? Vì sao họ phải bắt trói cô ta chứ?



Giờ cô ta đang ở trong kho chứa củi của nhà họ Lưu sao?



Nhưng mà hiện tại chỉ có mình cô ta ở đó, không ai cho cô ta một đáp án, cô ta không rõ gì về tình huống hiện tại.



"Người đâu, có ai không?!"



Cô ta mở rộng cổ họng lớn tiếng hô hoán.



Sau khi cô ta hét lên vài tiếng, bởi vì không ai đáp lại, cộng thêm khắp người đang không còn chút sức lực nào, đành an tĩnh trở lại.



Một lúc sau nữa, cuối cùng cô ta cũng nghe thấy âm thanh từ bên ngoài truyền tới.



Ngoài cửa, Hỗ Tử và Báo Tử đang cùng ởi tới.



Báo Tử vừa đi vừa than thở: "Người phụ nữ hôm qua đó, Đại ca chỉ chơi có mấy tiếng đã thả ra rồi, còn nói không cần cô ta hầu hạ nữa, kêu Nhị Ca xem mà xử lý. Đêm qua Nhị Ca giữ cô ta ở lại phòng qua đêm, đến tận khi trời sáng. Tao cảm thấy là Nhị Ca không nỡ vứt người đi nhanh như thế, ít nhất phải để bản thân hưởng thụ xong đã, mày nói xem có đúng không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận