Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 632: Cảnh Đẹp Chiều Tà 1

Lúc này, hai người họ mặt đối mặt, khoảng cách rất gần, chỉ cần nhìn xuống là anh ấy có thể thấy khuôn mặt nhỏ trắng trẻo xinh đẹp của cô ấy, đôi môi đỏ và tuyệt đẹp khiến anh ấy ngày đêm thương nhớ.



Cuối cùng, anh ấy lấy hết can đảm nói: "Trân Trân, anh, anh có thể hôn em không?"



Nghe vậy, hai má Tan Trân Trân đột nhiên đỏ hơn cả quả táo chín.



Cô ấy chưa từng hôn ai, do dự một lát rồi quay đầu lại, dường như đang chuẩn bị tốt công tác xây dựng tâm lý. Cô ấy cúi đầu xuống ngửi thấy mùi thơm của bó hoa trong tay, sau đó hơi ngang đầu lên và nhắm mắt lại.



Triệu Quân biết cô ấy đồng ý, trái tim anh ấy còn ngọt ngào hơn ăn một lọ mật ong, anh ấy sắp hôn người con gái mà anh ấy yêu, trái tim bắt đầu đập điên cuồng không kiểm soát được.



Anh ấy cố gắng ổn định tâm trí, nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của Tần Trân Trân một lúc rồi mới chậm rãi cúi đầu xuống.



Nhưng khi cúi đầu xuống, anh ấy không biết nên mở miệng như thế nào, bởi vì lúc này anh ấy cũng đang xấu hỗ.



Sự nhiệt tình mãnh liệt vừa rồi đến bước cuối cùng lại thay thế bằng sự ngại ngùng. Ai, xem cái đầu gỗ của anh ta, tại sao lại quên hỏi Tiết Ngạn Thần xem lần đầu tiên hôn Lạc Tĩnh Nghiên như thế nào, chuẩn bị như thế nào, tư thế hạ miệng như thế nào, làm sao để khống chế mức độ nặng nhẹ. Anh ấy có thể học hỏi một chút những phương pháp này.



Tần Trân Trân nhắm mắt lại đợi một lúc lâu, tóc của cô ấy bị người ta hôn lên một lần, gương mặt cứ nóng rang, nhưng mãi vẫn không biết được hành động của Triệu Quân.



Rốt cuộc là anh ấy đang làm gì?



Cô ấy đợi một lát, trong lòng thấy không chắc, thế là mở mắt ra, phát hiện anh ay đang đưa một tay lên che miệng, ánh mắt nhìn sang một bên đây bình tĩnh như đang suy tư điều gì đó.



Cô ấy lập tức thấy vừa thẹn vừa giận, mặt lạnh lại.



"Triệu Quân, ý anh là sao, cố tình trêu em à, thấy trêu em vui lắm đúng không?"



Lúc này Triệu Quân mới phản ứng lại kịp, tay chân luống cuống dỗ dành Tần Trân Trân: "Trân Trân, em, em nghe anh nói đã, anh không có trêu em, anh không dám trêu em đâu. "



"Hừ!"



Tần Trân Trân không thèm nghe anh ấy, nổi giận quay đầu bỏ đi, lưỡi của Triệu Quân suýt chút thì xoắn cả lại: "Trân Trân, anh, anh thật sự không có trêu em, em, em phải nghe anh giải thích. "



Cơ bản là Tần Trân Trân không thèm để ý tới anh ấy, bước mỗi lúc một nhanh hơn, Triệu Quân chỉ có thể đuổi theo sau lưng cô ay



"Tran Trân, lúc nay anh căng thẳng qua, anh chưa từng hôn ai, anh ngốc, anh không biết phải làm sao cả. "



Tần Trân Trân hơi khựng lại, sau đó lại tiếp tục bước về phía trước, vẫn không quan tâm đến anh ấy, cô ấy cũng sẽ không vì vài lời ngon ngọt của đối phương mã dễ bị lừa lại đâu.



Vóc người của Triệu Quân cao hơn cô ấy, anh ấy nhanh chóng đuổi kịp cô ấy, tay chân luống cuống bên cạnh cô ấy, dưới tình hu6ng cap bach,anh can rang kéo Tần Trân Trân vào lòng mình, một tay siết lấy vòng eo nhỏ chưa đến một vòng tay của cô ấy, một tay khác kìm lấy gáy của cô ấy, in môi mình lên môi cô ấy.



Cánh môi của hai người áp lên nhau, trong đầu của Tần Trân Trân lập tức trở nên trống rỗng, lúc này Triệu Quân như được mở một cái chốt nào đó, nụ hôn của anh ấy dần trở nên sâu hơn, không cho Tần Trân Trân có thêm cơ hội trốn thoát.



Cách một cái gò núi, ở một bên khác nơi khe núi nhỏ nở đây hoa, Tiết Ngạn Thần và Lạc Tĩnh Nghiên ngồi dưới đắt.



Lạc Tĩnh Nghiên đội vòng hoa mà Tiết Ngạn Thân đã đan cho cô, ruc vào lồng ngực vững chắc của Tiết Ngạn Thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận