Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 339: Xem Phim 1

"Không mệt." Lạc Tĩnh Nghiên lắc đầu: "Chúng ta còn chưa đi được bao xa mà, chân của em vẫn khỏe lắm, đi đến thị trần có lẽ cũng không mệt.”



Ở thời đại mà việc đi lại cơ bản phải dựa vào việc đi bộ, phần lớn mọi người đều có đôi chân rất mạnh khỏe, những gì Lạc Tĩnh Nghiên nói cũng không phải là nói dối.



Lúc bọn họ đến thị trấn, thời gian lúc này đã bốn giờ hơn, Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Ngạn Thần, vẫn còn sớm, chúng ta đến hợp tác xã cung tiêu di dạo trước đi.”



"Đi." Sau khi vao,Lac Tinh Nghien trực tiếp dẫn Tiết Ngạn Thần đến nơi bán quần áo, mà đó còn là khu vực quần áo nam.



Lạc Tĩnh Nghiên chỉ vào những bộ quần áo nam và hỏi Tiết Ngạn Thần: "Anh thích bộ nào? Chọn đi, em tặng anh."



Khoảnh khắc này, Tiết Ngạn Thần cảm thấy vô cùng hạnh phúc, cô có tâm tư này làm anh cảm thấy vô cùng mãn nguyện.



"Tĩnh Nghiên, em không cần phải vì anh mà phí tiền đâu."



"Cái này không gọi là phí tiền được, em muốn mua quân áo cho người yêu em, cũng giống như mua quần áo cho chính mình vậy. Nếu anh không thích em mua quần áo cho anh, thì không mua nữa." Lạc Tĩnh Nghiên dùng thủ đoạn khiêu khích.



"Ý anh không phải như vậy. Sao anh lại không thích được? Có điều, anh vẫn thích được em chọn cho anh."



"Vậy được."



Lạc Tĩnh Nghiên nhìn đi nhìn lại những bộ quần áo đó, cuối cùng chọn một bộ quân phục màu xanh quân đội kiêu 65, không còn cách nào khác, quần áo thời này không phải quân phục thì là đồ Trung Sơn, màu sắc cũng chỉ có màu xanh quân đội, màu xám, màu xanh và đen, không có quá nhiều sự lựa chọn khác.



“Thích không?" Lạc Tĩnh Nghiên hỏi hắn. Tiết Ngạn Thần vui mừng khôn xiết: "Thích, đương nhiên là thích."



"Anh có bị dị ứng với màu này không?" Dù sao thì anh ấy cũng mặc quá nhiều bộ quần áo có màu sắc như thế này rồi.



"Anh vốn dĩ thích màu sắc này, chỉ có thể nói rằng em rất biết cách chọn, rất đúng với suy nghĩ của anh."



"Vậy nếu em không chọn màu này thì sao?”



"Vậy thì anh cũng thích. Chỉ cần là em chọn cho anh, màu nào anh cũng thích hét."



"Đúng là lưỡi không xương.”



Lạc Tĩnh Nghiên nói người bán hàng lấy một bộ khác size tương tự như bộ lúc nãy và đưa cho Tiết Ngạn Thần: "Thử đi."



Tiết Ngạn Thần cởi chiếc áo khoác quân đội đang mặc bên ngoài và mặc vào chiếc áo khoác đó, rất vừa vặn, dáng người cao ráo cân đối cùng vẻ ngoài tuần tú của anh ấy lập tức khiến bộ quần áo trở nên cao cấp.



Lạc Tĩnh Nghiên lắc đầu, người đàn ông này quả thực là một cái móc treo quân áo biết đi.



Lạc Tĩnh Nghiên lại bảo anh thử quân, cũng rất vừa vặn.



"Còn cần gì nữa không?" Lạc Tĩnh Nghiên hỏi.



"Không cần nữa."



Lạc Tĩnh Nghiên lấy quần áo đi thanh toán rồi rời khỏi hợp tác xã cung tiêu, lúc này đã hơn bốn giờ rưỡi rồi.



Tiết Ngạn Thần nói: "Chúng ta trước tiên đi nhà hàng quốc doanh ăn chút gì đi. Nếu xem phim xong mới quay về ăn, sợ rằng khách sạn quốc doanh đã đóng cửa rồi."



Lúc này, khách sạn quốc doanh vừa mới mở cửa sau giờ nghỉ trưa, bên trong chỉ có một vài thực khách.



Họ tìm một chỗ cạnh cửa số ngồi xuống, Tiết Ngạn Thần hỏi Lạc Tĩnh Nghiên: "Em muốn ăn gì?"



Lạc Tĩnh Nghiên muốn ăn đồ thanh đạm một chút: "Một phần bắp cải trắng ngâm dam và một bát cơm là được rồi."



"Chỉ vậy thôi?" Người con trai cau mày, vô thức liếc nhìn thân hình mặc dù mặc áo khoác bông vẫn có vẻ gầy gò của cô: "Em đừng có vì anh mà tiết kiệm, sau này anh sẽ lo cho em cả đời, không thể để em phải tủi thân."



"Vậy thì thêm một phần sườn heo chua ngọt đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận