Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 626: Phương Pháp Cố Định 2

Giao thông ở huyện thành thuận lợi, những người trốn trong bóng tối để trộm vật tư của cô ta quả thực rất dễ dàng.



Một điểm nữa là người cũng có không gian giống như cô ta, bởi vì đối phương có thể biết được hành động của cô ta, cho nên cô ta đi ra ngoài giấu vật tư thì không khác nào là tự mình đưa hàng cho đối phương.



Cô ta trái lo phải nghĩ cũng không thể tìm ra cách xử lý vật tư, nên cô ta chỉ có thể đợi vừa rồi mình lấy máu sẽ có tác dụng.



Chiều tối, Lạc Tĩnh Nghiên đang nấu ăn trong bếp, cô quay lưng về phía cửa bếp, đột nhiên từ phía sau một đôi bàn tay to với khớp xương rõ ràng vươn ra ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, ôm cô vào lòng.



Lạc Tĩnh Nghiên rất quen thuộc với đôi tay đó, hơn nữa đối phương còn mặc quân phục, cô lập tức biết đó là ai.



Vì vậy, cô không kháng cự cho đến khi được bao bọc trong một lồng ngực rộng và mạnh mẽ. Một hơi thở quen thuộc quanh quản trong hơi thở của cô, giọng nói trầm thấp, hấp dẫn và gợi cảm nhẹ nhàng vang lên bên tai: "Nhớ anh không?"



Người đàn ông hơi cong người, tựa cằm lên vai cô, ôm chặt lấy người con gái mình yêu. Một trái tim trống rỗng bao ngày vì khao khát cuối cùng cũng được lấp đầy bởi sự ngọt ngào trước mặt.



Lạc Tĩnh Nghiên gật đầu, xoay người trong vòng tay của anh, quay đầu lại, mặt đối mặt với anh.



Ánh mắt cô chạm vào khuôn mặt kiên quyết và đôi mắt day dịu dàng của anh hỏi: "Sao anh lại đột nhiên tới đây?"



"Anh nhớ em, anh ởi làm nhiệm vụ trở về thì tình cờ đi ngang qua đây khi, anh đã xin lãnh đạo cho nghỉ, lùi lại ngày trở về quân đội đến gặp em. Em có bất ngờ không?"



Lạc Tĩnh Nghiên giơ nắm đắm nhỏ lên đắm lên ngực anh: "Bất ngờ thì có bất ngờ, nhưng anh đến rồi cũng không chịu lên tiếng, lại còn đi đứng nhẹ nhàng, không có âm thanh gì cả, nếu em không biết đó là anh, đột nhiên có người xuất hiện sau lưng em, nhất định em sẽ dùng mặt gáo tiếp đón người đó rồi."



"Anh biết em không đành lòng đánh anh.”



"Anh xem em có đành lòng không." vừa nói cô còn vừa giơ tay đắm lên ngực anh vài lần.



Người đàn ông mỉm cười, sự dịu dàng trong mắt không thể hòa tan, nhìn cô bé đáng yêu xinh đẹp trong lòng, mỉm cười nói: "Đắm thêm vài cái nữa.”



"Không đắm nữa, đắm anh anh cảm thấy rất thoải mái đúng không?" "Vậy thì để anh hôn nhé."



Giây tiếp theo, anh cúi đầu xuống cắn đôi môi đỏ mọng tỉnh tế của cô.



Đột nhiên Lạc Tĩnh Nghiên nghĩ Lạc Trường Thiên vẫn còn ở bên ngoài, bây giờ bọn họ đang ôm hôn nhau, nếu như Lạc Trường Thiên nhìn thấy thì không được.



Cho nên, cô vội vàng đẩy anh ra.



"Trường Thiên đâu, không phải em ấy đang làm bài tập ở bên ngoài sao? Anh đến rồi vậy mà em ấy cũng không nói với em một tiếng? Chúng ta ở đây ôm hôn nhau, đừng để em ấy nhìn thấy."



"Yên tâm, em ấy sẽ không nhìn lén.” "Em ấy đã biết anh đến rồi?"



"Ừ, để làm em ngạc nhiên, anh bảo em ấy đừng nói."



Lạc Tĩnh Nghiên đi tới cửa nhìn ra ngoài, Lạc Trường Thiên vẫn đang nằm trên bàn làm bài tập, có lẽ là vì cậu cảm thấy cô đang nhìn mình, ngắng đầu lên, lè lưỡi tinh nghịch.



Lạc Tĩnh Nghiên vung nắm đắm về phía cậu, vậy mà vì anh rễ mà bán đứng chị gái.



Lạc Trường Thiên vội vàng ôm đầu, nhờ Tiết Ngạn Thần giúp đỡ: "Anh rễ, anh đừng để chị gái em đánh em.”



Tiết Ngạn Thần nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Lạc Tĩnh Nghiên: "Đừng trách Tiểu Thiên, nếu em muốn đánh thì đánh anh."



Lạc Tĩnh Nghiên liếc mắt nhìn anh: "Anh có biết mình còn có một ưu điểm khác nữa không?"



"Là gì?"



"Chống lại việc bị đánh!"





Chuong 627: Phuong Phap C6 binh 3


Chuong 627: Phuong Phap C6 binh 3
Bạn cần đăng nhập để bình luận