Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 097: Lén Luoi Biếng 1

Giữa buổi, thím Hồ xoay eo một chút, bà ấy và dì Hoa làm đến khi mặt trời xuống núi mà vẫn chưa xong, thím Hồ vô cùng hâm mộ hai chị em Lạc Tĩnh Nghiên.



"Thanh niên trí thức nhỏ tuổi này làm việc giỏi, lại lớn lên xinh đẹp, bụng dạ cũng không hẹp hòi, rất xứng với con trai thứ ba nhà tôi."



Di Hoa ở bên cạnh nghe thấy câu nói này của bà ấy, liền lập tức nhìn bà ấy bằng nửa con mắt, tất cả đều đã thể hiện trong những lời chưa nói.



Sau khi về tới Tri Thanh Điểm, ngoại trừ tiếng làm bam lầu bầu của Đỗ Nghệ Nam thì không có ai gây chuyện nữa, Tri Thanh Điểm cuối cùng cũng được bình yên.



Buổi tối, Lâm San San mới chú ý đến, mỗi ngày sau khi Lạc Tĩnh Nghiên tắm rửa xong, đều sẽ thay một bộ quần áo khác đi ngủ, trong lòng cô lại hơi bất an.



Vào ngày thứ ba, bởi vì lúa mì đã gặt xong, nên bắt đầu thu hoạch đậu nành.



Hạt của đậu nành khô đâm tay rất nhiều, nên Lạc Tĩnh Nghiên và Lạc Trường Thiên đều đeo bao tay bằng sợi bông hai lớp.



Hôm nay đến lượt hai chị em bọn họ nấu cơm, buổi sáng mới làm việc một lát, bọn họ lại phải vội vàng về Tri Thanh Điểm, chuẩn bị cơm nước cho mấy chục người ăn.



Trước tiên, Lạc Tĩnh Nghiên cho nước vào trong nồi lớn, Lạc Trường Thiên thì đi chuẩn bị củi lửa, nhóm lửa lên.



Trong lúc Lạc Trường Thiên đốt lửa, thì Lạc Tĩnh Nghiên đi ra vườn rau phía sau ký túc xá để nhổ hai cái bắp cải, một củ hành tây.



Cô cắt cái bắp cải và hành tây: "Tiêu Thiên, nếu em muốn học nấu cơm, thì hôm nay chị sẽ cho em cơ hội tập luyện, chờ lát nữa, em sẽ xào những món ăn này.



"Dạ được." Lạc Irường Thiên vui vẻ đồng ý.



Lúc Lạc Tinh Nghiên đang nhóm lửa, đột nhiên lại muốn đi vệ sinh.



Nàng đi đến trong sân, phát hiện trước cửa có người, là Tống Anh Lan và một người đàn ông.



Da của người đàn ông đó đen thui, ăn mặc thì cau thả, vừa nhìn đã biết là tên đàn ông lỗ mãng trong thôn.



Lúc này, người đàn ông đang đưa một gói đồ gì đó cho Tống Anh Lan, vẻ mặt của người đàn ông rất chân thành, còn vẻ mặt của Tống Anh Lan thì lại rất cần trọng dè dặt.



Căn cứ theo nguyên tắc có drama mà không hong là uống phí, nên Lạc Tĩnh Nghiên liền lặng lẽ tiến lại gần, trốn ở phía sau góc phòng, muốn nghe xem bọn họ đang nói gì. Chỉ nghe thấy Tống Anh Lan nói một cách dồn dập rằng: "Anh Bảo Quốc, anh mau đi đi, đừng để người khác nhìn thấy chúng ta ở cùng nhau.”



"Anh Lan, anh, anh.”



"Ai da, đừng có anh anh anh nữa, anh Bảo Quốc, có thể quen biết với anh, là duyên phận của chúng ta. Cảm ơn anh đã giúp đỡ em, em vô cùng cảm kích."



"Anh Lan, thật ra anh.”



Biểu cảm của anh ta rất thẹn thùng, muốn nói nhưng lại ngừng, còn đang muốn mở miệng nói cái gì, nhưng lại bị Tống Anh Lan đây một cái: "Anh Bảo Quốc, anh hay mau rời đi, đừng để người khác nhìn thấy, bọn họ sẽ bàn tán về em, ảnh hưởng không tốt đối với em.”



"Vậy thì, Anh Lan, em có cần cái gì, thì hãy nói với anh.”



"Được, anh Bảo Quốc. Anh Bảo Quốc, anh thật là một người tốt."



Người đàn ông rời đi mang theo sự không nỡ và không cam lòng, Tống Anh Lan nhìn món đồ trong tay của chính mình, trên mặt lộ ra nụ cười vừa lòng.



Lạc Tĩnh Nghiên đại khái đã đoán ra được, người đàn ông này là một anh nông dân hiền lành chân chất, có lẽ là thích Tống Anh Lan, lại ngại ngùng nói ra, vì vậy liền lặng lẽ trả giá.



Mà Tống Anh Lan thì lại lợi dụng điểm này, lấy được rất nhiều tiền tài vật chất từ chỗ của người đàn ông nông thôn này.



Nhưng người đàn ông do lại quá trung thực, nên mới bị Tống Anh Lan lợi dụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận