Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 087: Tổ Hợp Di Hoa Thím Hồ 1

Cô đã nhìn thấy một chàng trai trẻ đẹp trai, còn đưa cho anh ta một chiếc liềm rất sắc bén, nhưng khi nhìn thấy Lạc Tĩnh Nghiên, trong lòng cô lại cảm thấy khó chịu.



Thanh niên trí thức nữ này còn xinh đẹp hơn cô rất nhiều, cô nghĩ ngay đến cảnh tượng thanh niên trí thức trong thôn đều theo đuổi Lạc Tĩnh Nghiên, chẳng lẽ chàng thanh niên trí thức đẹp trai ban nãy cũng thích cô ấy hay sao?



Trong tay Lại Xuân Thảo cầm một chiếc liềm sắc bén nhưng không chịu đưa ra, cô ấy còn cố ý lấy chiếc liềm rỉ sét nhất đưa cho Lac Tinh Nghien.



Lạc Tĩnh Nghiên không lấy chiếc liềm cùn đó, cô hỏi Lại Xuân Thảo: "Đồng chí, trong tay cô rõ ràng có một chiếc liềm rất sắc bén. Tại sao cô không đưa nó cho tôi? Thay vào đó, cô lại đưa cho tôi một chiếc liềm cùn. Cô phân biệt đối xử với tôi sao?"



Lại Xuân Thảo sửng sốt một chút, trước đây những thanh niên trí thức mới đến, cho dù bị cố ý phát cho nông cụ kém chất lượng cũng không dám nói gì, hôm nay người này có chút khác biệt.



"Cô là thanh niên trí thức mới nên làm việc chắc chắn sẽ chậm chạp. Tôi muốn phát những chiếc liềm sắc cho những người làm việc nhanh nhẹn. "Anh ta cũng là thanh niên trí thức mới, tại sao anh ta lại nhận được phát liềm sắc và mới?" Cô chỉ vào Triệu Văn Tùng, người vừa lấy chiếc liềm mới, còn chưa kịp ra ngoài.



Lại Xuân Thảo nhất thời không nói nên lời, cô thấy Triệu Văn Tùng đẹp trai mười phần trí thức nên đưa chiếc liềm sắc cho anh ta.



Không đợi cô lên tiếng, Lạc Tĩnh Nghiên lại nói: "Không phải cô cho rằng tôi là nữ, anh ta là nam, nên cô phân biệt đối xử chứ?"



Lại Xuân Thảo vẻ mặt ủ rũ nói: "Cô là đồng chí nữ, anh ấy là đồng chí nam. Cô không thể làm việc nhanh như anh ay được."



"Làm sao cô biết tôi làm việc không nhanh? Đồng chí nữ nếu không có liềm sắc, làm sao làm nhanh được? Cô không chỉ đang phân biệt giới tính mà còn đang phân biệt giai cấp."



"Tôi không có ý đó."



Đối phương không ngờ lại chụp lên đầu cô nhiều mũ như vậy, cô chỉ có thể đưa cho Lạc Tĩnh Nghiên một chiếc liềm sắc bén.



Khi họ đến cánh đồng, tiểu đội trưởng phân công Lạc Tĩnh Nghiên, Lạc Trường Thiên và hai bà lão trong thôn, thim Hồ và dì Hoa đến một cánh đồng để cắt lúa mì và nhờ hai bà lão dẫn dắt chỉ bảo cho hai bọn họ.



Hai bà lão vừa nhìn thấy một thanh niên trí thức nữ trắng trẻo cùng một đứa trẻ vắt mũi chưa sạch, họ lập tức trở nên có chút không tình nguyện, sợ hai người này sẽ ngáng chân hai bà.



Thim Hồ nói: "Trước đây hai đứa đã cắt lúa mì lần nào chưa. Các cháu có biết cách cắt lúa mì không? Bốn người chúng ta sẽ cùng nhau gặt một mảnh ruộng. Ai da, các thim đã già rồi, chỉ có thể hoàn thành công việc của mình. Nếu làm nhiều quá, lưng của các thim chịu không nỗi mắt."



Lạc Tĩnh Ngôn biết bọn họ không ưa cô và em trai, liền nói: "Thím ạ, chúng cháu chưa bao giờ ra đồng, cũng không biết có thể cắt được bao nhiêu. Nhưng mà, nếu không cắt xong thì chúng cháu sẽ không đi về. Cho dù cắt đến nửa đêm, chúng cháu cũng sẽ hoàn thành phần sản lượng của mình ".



Thim Hồ nghe vậy thì hoảng sợ: "Các cháu chậm quá, bốn người chúng ta cùng nhau làm, các cháu làm không xong. Hai người các thím phải đi cùng đến nửa đêm à?”



Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Chúng cháu cũng không muốn liên lụy đến hai người. Không bằng như thế này đi, bốn người chúng ta chia mảnh ruộng này ra? Hai người cắt xong phần của mình có thể đi về, không cần quan tâm đến chúng cháu nữa.”



Thim Hồ lúc này mới vui vẻ nói: "Tiểu thanh niên trí thức này, đây là cháu nói đó nha, đợi thim làm xong phần việc của thím rồi, cháu phải báo cho tiểu đội trưởng đó, không phải là các thim không quan tâm cháu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận