Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 707: Chiến Đấu Vào Buổi Tối 2

Từ lúc ban đầu con ken kền còn kêu lên những tiếng sắc nhọn, từ từ trở nên khàn giọng trầm thấp, càng lúc càng không còn ý chí chiến đầu nữa.



Vốn dĩ nó có một vùng trên lưng trụi lông, tên của nó cũng vì vậy mà có, bị Bàn Hỗ hành hạ như thế, nó trở thành con ken ken tên xứng với thực, con chim toàn thân đều trụi lủi.



Còn Bàn Hổ hình như cũng không cho rằng lột đồ của người ta ra thì có gì mà không ổn, hừ, nó còn muốn lột da tháo xương của đối phương cơ.



Nó chơi chán rồi, cuối cùng đập móng vuốt thật mạnh lên đầu con kền ken, làm nó khoái chí chết đi được, sau đó lôi con kền kền đã chết ngắt đến trước mặt Hắc Hỗ: "Người anh em, chúng ta có tiệc để thưởng thức rồi đây. Nhân lúc cậu còn chưa hồi phục lại thể lực, chúng ta ăn nó xong rồi mới đi tìm báu vật tiếp. "



"Được thôi. "



Bàn Hỗ sử dụng cả miệng lẫn móng vuốt, chưa đầy bao lâu thì đã phanh sạch cơ thể của con kền kan ra, đưa một cái chân của con chim cho Hắc Hỗ: "Ăn đi. "



"Cảm ơn. "



Hắc Hỗ bé người nên cũng chẳng ăn được bao nhiêu ken kền, còn dạ dày của Bàn Hỗ thì như cái động không đáy vậy, cứ nhét thịt ken kền vào miệng liên tục, mãi đến khi đã ăn sạch sành sanh con kan kền, nó vỗ vỗ cái bụng tròn vo.



"Hức- No rồi. "



Hắc H6 nói: "Cậu ăn đến no căng như vậy, còn đi tìm báu vật được nữa không?”



"Đương nhiên là được. "



Bàn Hỗ lập tức biến cơ thể nhỏ lại: "Khi nào cậu muốn xuất phát tới hẻm núi tiếp theo, tớ thì bất cứ lúc nào cũng di được. "



Hắc Ho cũng đã nghỉ ngơi đủ, cộng thêm có thịt chuột, thịt rắn và thịt kan kền để bổ sung thể lực, hiện tại nó tràn đầy sức lực.



"Chúng ta đi thôi. "



"Đi thôi. " Tục ngữ nói tính sao cho được số trời, cơn mưa này cứ kéo tới mà không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào, chúng mới vừa lên đường thì trên đầu đã đổ mưa to rào rào.



Bàn Hổ cũng không ngại dầm mưa, gặp mưa cũng không khiến nó bị bệnh, nhưng trên lông thì sẽ thấy hơi khó chịu vì cảm giác dinh dính.



Nhưng Hắc Hỗ thì khác, thể trạng của tên này cũng không khác gì so với mấy con mèo bình thường, gặp mưa sẽ bị cảm.



"Hắc Hỗ, chúng ta tìm chỗ trú mưa trước đi, đợi mưa tạnh rồi đi tìm tiếp. "



"Được. " Chúng nhảy tới một nơi mặt đá nhô lên, ở bên dưới lang lặng đợi tạnh mưa.



Mưa to tới nhanh mà đi cũng nhanh, chưa được một tiếng thì cơn mưa to đã ngừng, trên bầu trời lại hiện ra những ngôi sao lắp lánh, Hắc Hỗ và Bàn Hổ lên đường đến hẻm núi thứ tư.



Chúng vẫn như trước đó, không chỉ tìm kiếm trong hẻm núi mà khi đi qua gò núi, Hắc Hỗ cũng sẽ tỏa ra sóng năng lượng de tìm kiếm.



Đợi đến khi lục soát xong hẻm núi thứ tư, chân trời phía đông đã ánh lên màu trắng bạc.



Vì vẫn không tìm thấy mặt dây chuyền đá Kê Huyết kia, tâm trạng của hai con mèo đều không mấy tôt. Đúng lúc Hắc Hỗ lại hết năng lượng, Bàn Hổ nói: "Chúng ta xuống núi trước đi thôi, báo lại tình hình với chủ nhân, xem chủ nhân sắp xếp thế nào rồi đi tìm tiếp. "



Hắc Hỗ gật dau iu xìu: "Đi thôi. "



Chúng nói cho Lạc Tĩnh Nghiên biết kết quả, Lạc Tĩnh Nghiên cũng không máy bắt ngờ.



Trang Phi Phi không phải kẻ không có đầu óc, cho dù có nói ra chỗ bỏ dây chuyền cũng sẽ không nói chính xác là chỗ nào.



Nếu đổi lại là cô, thứ mà cô không muốn để người khác có được, cô cũng sẽ cố gắng hết sức để giấu diễm tung tích của nó.



"Không sao, đừng quá vội, cứ từ từ tìm được rồi. "
Bạn cần đăng nhập để bình luận