Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 830: Chiếu Sáng Phong Cảnh 1

"Con còn dùng giấy, cái mông của con để làm gì, tại sao lại như vậy? Ở nhà dùng đá và bụi để chà, đi ra ngoài cũng dùng đá và bụi để lau. Hoặc có thể lau bằng lá khoai lang. Con có đủ khả năng sử dụng giấy không?"



Tiểu Thạch Đầu cũng nhìn Lạc Tĩnh Nghiên, đứa bé ở nhà đại tiện không bao giờ dùng giấy, thằng bé có thể chạm vào bắt cứ thứ gì mà lau như đá, đất, lá ngô, cọ vào gỗ.



Nhưng những thứ đó tác động quá mạnh vào mông, có lan đứa nhỏ dùng lá ngô thậm chí còn kéo lỗ hở ở mông ra, đau quá. Khi tới đây, mỗi lần đi đại tiện, Lạc Tĩnh Nghiên đều lấy giấy viết lau mông, so với dùng những thứ đó thoải mái hơn rất nhiều.



Lạc Tĩnh Nghiên lấy cuốn sách cô thường dùng để ghi chép ra, xé hai trang không sử dụng ghi dữ liệu đã hết hạn đưa cho Tiểu Thạch Đầu: "Lấy đi lau mông đi."



Tiểu Thạch Đầu đưa tay nhận lầy tờ giấy: "Cảm ơn chị."



Sau đó, đứa nhỏ chạy ra ngoài, một tay cầm tờ giấy, tay kia che mông.



Người em họ đuổi theo và bỏ chạy.



Tiểu Thạch Đầu thường ¡ trên một mảnh cỏ phía sau nhà máy rượu, cách nhà máy rượu khoảng ba mươi mét, sau khi ¡ xong, đứa bé lau nó bằng tờ giấy do Lạc Tĩnh Nghiên đưa.



Lần này đứa bé không ¡ nhiều, chỉ dùng một cái, còn lại gấp lại bỏ vào túi.



Em họ nhìn thấy châu chấu trên cỏ nên bảo Tiểu Thạch Đầu đi theo để bắt châu chấu cách xa Tiểu Thạch Đầu.



Trước khi kịp nhận ra thì mặt trời đã lặn.



Trong làng có những đứa trẻ đang đi học về, có một cậu thiếu niên đang chơi với chiếc máy bay giấy trên tay, đi đâu cậu ấy cũng rải máy bay giấy.



Tiểu Thạch Đầu thấy máy bay giấy rất thú vị nên cũng muốn có một cái.



Đứa nhỏ chạy đến chỗ cậu bé và chỉ vào chiếc máy bay giấy trong tay cậu bé: "Anh ơi, em cũng muốn một chiếc máy bay giấy."



ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ



Cậu bé nhanh chóng giấu chiếc máy bay giấy của mình ra sau lưng: “Cái này tôi không đưa cho cậu được. Cậu có giấy không? Nếu cậu có giấy thì tôi sẽ gấp một cái cho cậu.



Tiểu Thạch Đầu nhanh chóng lấy tờ giấy bỏ trong túi ra đưa cho cậu bé, cậu bé nhanh chóng gấp một chiếc máy bay giấy đưa cho cậu.



"Hãy chơi với nó” " Cảm ơn anh."



Tiểu Thạch Đầu cùng em họ đi chơi máy bay giấy, đến giờ tan làm, chú Lý Tửu gọi điện thoại cho bọn họ, Tiểu Thạch Đầu cùng ông nội và em họ ôm máy bay giấy về nhà.



Nhà của Trang Phi Phi



Tiết Ninh Nam cuối cùng cũng đợi được Trang Phi Phi đi làm về.



Cô ta không quen biết ai ở đây, nhưng Trang Phi Phi đã ở đây từ lâu, hẳn là có thể giúp được cô ta, cô ta cũng là người duy nhất ở đây có thể giúp được.



"Phi Phi, tôi đã nghĩ ra cách để tách họ ra, nhưng có một điều tôi hy vọng cô có thể giúp tôi."



Trang Phi Phỉ lập tức venh tai lên hỏi Tiết Ninh Nam: "Tôi có thể làm gì?"



Nhà nước kêu gọi thanh niên có học thức về nông thôn, ít nhất một trong những gia đình không con một, đến một độ tuổi nhất định không có việc làm sẽ phải về nông thôn.



"Tôi muốn viết một lá thư chia tay cho Ngạn Thần bằng tên của Lạc Tĩnh Nghiên. Nhưng có một vấn đề. Vì nó là thư của Lạc Tĩnh Nghiên nên phông chữ phải giống với Lạc Tĩnh Nghiên. Nếu không, Ngạn Thần chắn sẽ nghi ngờ. Tôi lo lắng về việc làm thế nào để có được chữ viết của Lạc Tĩnh Nghiên bây giờ."



Trang Phi Phỉ nhấp một ngụm nước,"Tôi không đối phó với Lạc Tĩnh Nghiên, cơ hội đến gần cô ta cũng không có, chỉ sợ khó có được chữ viết của cô ta."



Tiết Ninh Nam đã có sẵn kế hoạch trong đâu: "Phi Phi, tôi nghe nói cô ta làm việc trong một xưởng rượu trong làng. Tại sao cô ta lại làm trong xưởng rượu? Chẳng lẽ cô ta chỉ là tay chân?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận