Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 193: Hoang Sợ 1

Sau đó lại là giọng nói căng thẳng của anh ta: "Cắn chết anh, cắn chết anh, là do anh hại tôi, tôi phải trừng phạt anh, đây là báo ứng của anh."



Lạc Tĩnh Nghiên tận mắt chứng kiến thấy Lại Xuân Minh giả điên giả khùng giống như bị phân liệt thành hai người, sau đó anh ta bắt đầu tự mình làm hại mình.



Cô bước tới trước mặt Lại Xuân Minh, hỏi:



"Lại Xuân Minh, tôi là ai2”



Nói tiếp: "Anh là quỷ, hơn nữa còn là một tên quỷ háo sắc. Tên của anh là Lại Xuân Minh. Anh chính là Lại Xuân Minh xấu xa không biết xấu hổ, háo sắc lên tận trời. Anh đã ngủ với bao nhiêu nữ thanh niên trí thức rồi? Anh nói đi, cái đồ chẳng khác gì tên đê hèn, vô liêm sỉ, đê tiện, hạ lưu kia."



"Rốt cuộc anh là ai?" Lạc Tĩnh Nghiên lại hỏi.



"Tôi, tôi..." Nhất thời Lại Xuân Minh không biết nên trả lời thế nào, bởi vì anh ta không nhớ nỗi, anh ta đau đớn đưa tay lên ôm lấy đầu của mình rồi ngồi thụp xuống đất."Tôi, tôi không biết mình là ai cả, hu hu hu, tôi là ai?"



"Thật ra anh chính là tên sắc quỷ Lại Xuân Minh kia. Anh là kẻ háo sắc đến liều mạng, tội ác tày trời, anh đáng chết, đáng xuống địa ngục!”



Lại Xuân Minh lập tức gật đầu: "Đúng đúng đúng, đúng như cô nói, tôi chính là Lại Xuân Minh háo sắc đến liều mạng, tôi là tên tội ác tày trời, tôi đáng chết, đáng ra tôi phải lên núi đao xuống chảo dâu, tôi xứng đáng bị trừng phạt.”



Vừa nói, anh ta vừa quơ tay như muốn tìm đồ dưới đất, cuối cùng một tay với lấy một hòn đá, sau đó nhặt lên nhìn tảng đá một cái, rồi nhìn bàn tay kia của mình, cười ngây ngô hai tiếng: "Lại Xuân Minh, tôi phải đập chết cái tên xấu xa Lại Xuân Minh này, ha ha ha.”



Dứt lời, anh ta vội giơ hòn đá lên đập mạnh vào bàn tay khác của mình, một tiếng bịch nặng nè, chính Lại Xuân Minh lại phát ra tiếng kêu thảm thiết giống như heo bị giết thịt. Nhưng chỉ kêu đau được ba giây, Lại Xuân Minh liền đắc ý, anh ta nhìn chằm chằm bàn tay bị đập chảy cả máu kia, cười cợt nhả: "Ha ha, Lại Xuân Minh, cái tên xấu xa này, ác giả ác báo, đáng đời anh, tôi đập chết anh, đập chết anhl"



Anh ta không chịu bỏ qua, một lòng muốn đập chết "Lại Xuân Minh", lại cầm hòn đá kia đập thêm vài cái vào bàn tay bị thương của mình cho đến khi bàn tay đó trở nên máu thịt mơ hà.



Thế nhưng Lại Xuân Minh lại không dừng việc ”"Trừng phạt” bản thân lại. Anh ta vừa điên cuồng gào rống hét to kêu đau vừa không lưu tình chút nào mà vung tảng đá xuống. Bởi vì Lại Xuân Minh không ngừng kêu to, tạo thành động tĩnh rất lớn, Lạc Tĩnh Nghiên sợ mình sẽ thu hút người trong thôn xung quanh chạy đến, cộng thêm việc cô đã dạy cho Lại Xuân Minh một bài học rồi, với bộ dáng điên khùng này, cuộc sống sau này của anh ta chắc chắn sống còn không bằng chết, cô cũng không cần ở lại đây làm gì nữa.



Cô mở cửa bước ra ngoài trước, nhưng còn chưa kịp di xa thì Lại Xuân Minh cũng bước ra, sau đó vừa chạy điên cuồng vừa cười như điên,"Oa ha ha ha ha ha, tôi đập chết Lại Xuân Minh rồi, tôi đập chết tên xấu xa kia rồi, ha ha ha ha."



Không bao lâu sau thì đã bỏ chạy không còn dấu vết, tiếng hô của anh ta cũng dan dần biến mắt trong đêm tối.



Lạc Tĩnh Nghiên chuẩn bị trở về khu nhà ở của thanh niên trí thức, rồi tiến vào trong không gian, tẩy trang, thay quần áo trước rồi mới đi ra.



Sau khi đi vào khu nhà ở của thanh niên trí thức, cô lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài bức tường thêm một lúc, sau khi xác nhận chính mình không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào từ bên trong thì cô mới cẩn thận trèo lên đầu tường, lủi về phòng của mình, cuối cùng là tiến vào phòng ngủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận