Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 362: Chuẩn Bị Kinh Doanh 3

Lạc Tĩnh Nghiên đi vào cùng với anh ta, đến phòng khách. Lão Bưu đang ngồi trên vị trí giữa với vạt áo ngay ngắn, nhìn có mấy phần uy nghiêm và lạnh lùng của người có địa vị cao. Thực ra, trong cái nhìn đầu tiên Lạc Tĩnh Nghiên đã nhìn ra sự dung tục và xảo trá trong ánh mắt của ông ta.



Một tay của lão Bưu đang cằm hai quả óc chó, giơ một cái tay khác với cô: "Ngồi đi."



Lạc Tĩnh Nghiên ngồi xuống, lão Bưu nói: "Hồ Tam Nhi nói cậu muốn tìm tôi để bàn chuyện làm ăn, buôn bán lớn cỡ nào? Hiện tại đã gần đến cửa ải cuối năm, tôi rất bận, nếu như cậu không có nguồn hàng lớn, vậy thì chúng ta không cần nói tiếp nữa."



"Khởi đầu năm trăm kg gạo, lão Bưu lễ nào cũng không có hứng thú sao?”



Mí mắt của lão Bưu giật giật, hiển nhiên là đã bị kinh hãi.



Ông ta thấy người trước mặt tuổi tác còn rất trẻ: "Cậu, cậu thật sự có nhiều hàng như thế sao? Không nên bởi vì muốn làm ăn với tôi, nhưng sắm to mưa nhỏ, thùng rỗng kêu to. Hiện tại khoác lác đến vang khắp trời, đợi đến lúc đưa hàng cho tôi lại đưa một chút gạo như may con cá nhỏ tôm nhỏ để lừa gạt tôi chứ?"



"Lão Bưu suy nghĩ nhiều rồi, tên tuổi của lão Bưu tôi đã nghe nói rất lâu rồi. Tôi vẫn luôn muốn làm ăn với lão Bưu, đáng tiếc không có cơ hội, không dễ dàng gì mới được hợp tác với ông, tôi sao có thể lừa gạt ông chứ?"



"Cậu trái lại rất có trình độ nói những lời hay ho.” Lão Bưu cười nói: "Nói thử xem, ngoại trừ có gạo, cậu còn có cái gì? Ví dụ như bột mì, các loại đồ tết khác như trái cây khô."



"Tôi có thể cung cấp hai ngàn năm trăm kg bột mì, một ngàn kg táo Tây, một ngàn năm trăm kg quyt, một ngàn kg táo tàu khô, năm trăm kg óc chó, lão Bưu, ông xem nhiều như thế này, có thể thỏa mãn nhu cầu của ông không?”



Lão Bưu cười với giọng trầm thấp, một đôi mắt thông minh sắc bén tỏa ra ánh sáng rực rỡ đầy sự tính toán.



ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ



Lão Bưu suy nghĩ một chút, tuổi của tên nhóc con này còn trẻ, chắc chắn là vừa mới đến đây. Ông ta tính toán lần này làm vụ buôn bán này với cậu ta một cách ổn thỏa, nhân dịp ăn tết giá hàng cao, kiếm lời một khoản lớn.



Đợi đến sau tết, đến mùa ế hàng, ông ta lại lập kế hoạch lừa tên nhóc này một vó.



Nếu đã gia nhập xã hội đen, thì ông ta chưa từng nghĩ đến chuyện thành thật làm ăn buôn bán, đen ăn đen là chuyện bình thường, có thể nhìn thấy ông ta buôn bán đứng đắn được máy lần. "Cậu nhóc, lượng hàng mà cậu nói tôi có thể tiêu hao hết, trước tiên nói giá cả một chút đi."



"Giá mỗi cân gạo và bột mì đều là tám hào, giá mỗi cân táo tây là một đồng, giá mỗi cân quýt là một đồng năm hào, giá mỗi cân táo đỏ là hai đồng, giá mỗi cân óc chó là ba đồng, lão Bưu cảm thấy như thế nào?"



Lông mày của lão Bưu vặn thành hình bánh quai chèo, thả lỏng cổ áo: "Giá cả mà cậu đưa ra hơi cao a."



Lạc Tĩnh Nghiên giơ tay: "Không cần miễn cưỡng, nếu lão Bưu đã khó xử, thì tôi có thể tìm người khác. Hiện tại hàng của tôi chính là thứ được tranh giành rất nhiều, nói không chừng tôi rời khỏi chỗ này tìm người khác, có thể bán ra cái giá còn cao hơn cái giá này thì sao."



Lão Bưu nói: "Trong cái thị trấn này, ngoại trừ tôi còn có ai khác có thể nuốt hết nhiều hàng hóa như thế, cậu cảm thấy cậu còn có thể tìm được bạn hợp tác thích hợp hơn không?”



"Không tìm thấy ở chỗ này, tôi có thể vào thành phố tìm, bên đó nhất định sẽ có người có thực lực hơn lão Bưu ông.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận