Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 572: Nước Chay Beo Trôi; Gặp Sao Hay Vậy 1

"lại sao cùng làm việc như nhau nhưng lại không được đối xử giống nhau, tại sao chứ?" Một người đàn ông khác có bộ râu quai nón lam bảm ra tiếng, còn trừng mắt nhìn Lạc Tĩnh Nghiên.



Lạc Tĩnh Nghiên hơi tức giận, cô đứng lên: "Tôi thật sự không thể đáp ứng được yêu cầu của các người, nếu các người không muốn thì đừng làm nữa. Dù sao tôi cũng không vội sống trong căn nhà này, trước mắt cứ để đó đi. Các người làm bao nhiêu công, nên trả bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả các người không thiếu một phân." Sáu người không ngờ Lạc Tĩnh Nghiên lại cứng rắn như vậy, bọn họ đưa ra điều kiện cho cô, muốn cô học hỏi Trang Phi Phỉ. Nhưng bọn họ không ngờ vậy mà cô lại không dao động chút nào. Nhất thời bọn họ không biết phải làm sao, cho nên chỉ có thể lại lần nữa đưa mắt nhìn chú Ngô, chú Ngô sẽ đưa ra quyết định.



Lúc này chú Ngô đã thấy hơi hối hận rồi, nếu Lạc Tĩnh Nghiên không cho ông ta làm việc, vậy ông ta sẽ phải ngồi ở nhà, một phân tiền cũng không kiếm được.



Tiền lương Lạc Nghiên trả tiền công thấp hơn bên kia, nhưng ít nhất cũng có thể kiếm được tiền, số tiền đó xứng đáng với công sức của ông ta bỏ ra. Năm người kia đều đang đợi ông ta lên tiếng, nhưng ông ta lại chậm chạp không mở miệng, qua một lát, cuối cùng ông ta cũng nói: "Thanh niên trí thức Lạc, chuyện này không trách cô, là chúng tôi kiến thức hạn hẹp, không giữ tốt bổn phận của mình, để cho cô chê cười rồi. Coi như chuyện vừa rồi không xảy ra, chúng tôi sẽ lập tức trở về tiếp tục làm việc."



Ông ta đứng dậy, sau đó hét lên với năm người kia: "Thanh niên trí thức Lạc đối xử với chúng ta không tệ, đứng dậy tiếp tục làm việc thôi."



Năm người còn lại đều không vui lòng nhưng ông ấy uy nghiêm đứng đó, dưới mệnh lệnh của ông ấy bọn họ vẫn miễn cưỡng đứng dậy, tiếp tục công việc của mình.



Lạc Tĩnh Nghiên phát hiện lúc bọn họ làm việc, rõ ràng động tác của bọn họ không còn nhanh nhẹn như trước, gần như có thể dùng từ chậm rì rì lười biếng để miêu tả.



Như vậy hiệu suất làm việc bị giảm đi rất nhiều, chưa kể tốc độ chậm, và nếu không được thực hiện tốt, làm không tốt cũng sẽ phá hỏng chát lượng công trình.



Đúng lúc này, Trang Phi Phi lại mang táo đến phân phát cho công nhân của mình. Những công nhân này vội vàng rửa tay, lấy được táo còn cố ý nhìn công nhân bên phía Lạc Tĩnh Nghiên. Lúc ăn táo bọn họ còn cố tình gây ra tiếng động lớn, thảo luận quả táo giòn ngọt ăn ngon.



Tất nhiên, họ sẽ không quên khen ngợi các nhà tài chính của họ.



“Thanh niên trí thức Trang đúng là người nghĩa khí, ra tay hào phóng. Có thể xây nhà cho thanh niên trí thức Trang là may mắn của tôi."



"Tôi cũng vậy, nếu không phải vì thanh niên trí thức Trang thì một hai tháng tôi cũng không được động đến táo ăn, nhưng làm việc cho thanh niên trí thức Trang, có thể ăn táo tùy ý. Trước đây tôi làm việc cho ai cũng chưa từng được đãi ngộ thế này. Thanh niên trí thức Trang đối xử với chúng ta tốt như vậy, nhất định tôi phải làm việc thật tốt, thật cẩn thận, để thanh niên trí thức Trang vào sống cảm thấy thoải mái."



"Đó là đương nhiên. Công việc lần này có thể khiến tôi ghi nhớ suốt đời, nhất định phải báo đáp tốt thanh niên trí thứ Trang."



Máy người miệng thì đang khen ngợi thanh niên trí thức Trang, luôn miệng nói phải làm việc thật tốt, nhưng thật ra trong lòng họ lại đang nghĩ làm thế nào để kéo dài thời gian xây dựng, để họ có thể được ăn nhiều táo hơn và nhận được nhiều tiền công hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận