Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 175: Làm Giáo Viên 2

Chuong 175: Lam Giao Vien 2



Ở trong không gian của Lạc Tĩnh Nghiên có rất nhiều đồ ăn và các loại trái cây thế nhưng cô lại không dám lấy những loại hoa quả khác ra bên ngoài cho nên chỉ có thể mang đến cho Đồng Kiến Tân may quả táo.



Thảm Như Ý mặt ủ mày chau kể lại cho cô nghe về tình hình điều trị của Đồng Kiến Tân ở bệnh viện trong hai ngày qua. Lạc Tĩnh Nghiên cảm thấy rất khó hiểu, sao nghe tình hình của anh ấy lại giống như bị bệnh AIDS vậy nhỉ.



Với tác phong sinh hoạt của Đồng Kiến Tân thì không có khả năng anh ấy bị mắc bệnh AIDS được.



"Thanh niên trí thức Đồng có từng đi bán máu không? Liệu có phải là do dùng kim tiêm đã bị nhiễm trùng nên bị lây bệnh truyền nhiễm không?"



"Không, anh ấy đâu cần phải đi bán máu mà anh ấy cũng chưa từng đi bán máu.”



"Vậy cứ quan sát tiếp xem sao, có lẽ qua hai ngày sẽ tốt hơn thôi."



"Anh ấy cũng nói như vậy, hy vọng không phải là căn bệnh kỳ quái gì, có thể nhanh chóng khỏi bệnh."



Tới chủ nhật, Lạc Trường Thiên không cần phải đi đến trường học, buổi sáng cậu ở trong căn nhà nhỏ của Lạc Tĩnh Nghiên làm bài tập còn Lạc Tĩnh Nghiên ở bên cạnh đan áo len.



Mỗi lần đến chủ nhật, Lạc Tĩnh Nghiên đều không ra ngoài, cùng lắm hai chị em sẽ cùng nhau đi lên núi.



Thời tiết hôm nay rất đẹp, ánh nắng am áp, Lạc Tĩnh Nghiên không đóng cửa phòng, ánh nắng bên ngoài vừa lúc có thể chiếu vào xuyên qua cửa số và cửa ra vào.



Tại cổng lớn của khu thanh niên trí thức có một bóng dáng nho nhỏ đang đứng ở bên ngoài, cô bé thò đầu nhìn vào bên trong.



Bé gái thắt bím tóc hai bên, mặc trên người chiếc áo khoác bông chắp đầy mảnh vá cũ kỹ. Cô bé đứng ở cửa nhìn xung quanh một lúc sau đó mới cẩn thận bước vào khu thanh niên trí thức.



Khu thanh niên trí thức có một dãy nhà lớn, trong đó còn có một căn nhà nhỏ nằm riêng biệt ở đó. Cô bé nghe theo lời anh Trường Thiên nói, tới chủ nhật thì có thể lại đây tìm cậu, chỉ cần đi thẳng tới căn nhà nhỏ kia bởi vì cậu và chị gái cậu đều ở trong căn nhà nhỏ đó.



Vì thế cô bé cũng đi về phía căn nhà nhỏ đó. Lúc đứng ở trước cửa nhà cô bé lại lần nữa dò đầu nhìn vào bên trong. Cô bé không chỉ trông thấy có Lạc Trường Thiên mà còn trông thấy chị gái rất xinh đẹp mà mình đã từng được gặp lúc trước.



Hoá ra chị gái xinh đẹp sống ở đây.



Lạc Trường Thiên nhìn thấy cô bé mới lên tiếng: "Tửu Nhi, em đến rồi à."



"Vâng."



Cô bé không dám lập tức đi vào mà chỉ mở to đôi mắt nhìn Lạc Tĩnh Nghiên giống như đang chờ Lạc Tĩnh Nghiên cho phép.



Lạc Tĩnh Nghiên trông thấy bộ dáng thẹn thùng của cô bé thì mỉm cười nói: "Mau vào đi."



"Cảm ơn chị." Cô bé nói tiếng cảm ơn rồi bước vào: "Chị gái xinh đẹp, hoá ra chị ở đây."



"Đúng vậy, chị và em trai chị đều là thanh niên trí thức sống ở đây."



"Irách không được trước kia em chưa từng thấy hai người." Cô bé nói chuyện rất nhẹ nhàng, êm tai.



Lạc Trường Thiên hỏi cô bé: "Mẹ em với anh trai em có đồng ý cho em đi học không?"



Cô bé mất mát lắc đầu: "Mẹ em nói xuất thân nhà em không tốt, trường học sẽ không thu nhận em."



"Không sao cả, trường học không thu nhận em thì anh có thể dạy em, kể từ hôm nay em cứ đi theo anh học là được."



"Cảm ơn anh Trường Thiên, à, không phải, cảm ơn thầy Trường Thiên.”



Lạc Trường Thiên ngượng ngùng gãi đầu: "Không cần phải gọi anh là thầy đâu, ban đầu gọi là gì thì cứ gọi như thế đi."



Cậu cố ý liếc mắt nhìn Lạc Tĩnh Nghiên một cái giống như đang trưng cầu ý kiến chị gái xem chị gái có cho phép mình dạy Lục Tửu Nhi học hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận