Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 980: Bản Nháp Chưa Đặt Tên 1

Lập tức hai sĩ quan hiểu ý, họ giữ chặt hai cánh tay của Tiết Ngạn Thần rồi đưa anh đến phòng thâm vắn.



Tiết Ngạn Thân biết hai sĩ quan này, một người tên là Trương Minh còn một người tên là Trần Kinh, hai người họ đều là đại đội trưởng. Họ cùng sư đoàn với anh nhưng không cùng một trung đoàn.



Hai cánh tay của Tiết Ngạn Thần bị họ ghì chặt, anh cố sức tách ra nhưng Trương Minh và Trần Kinh đồng thời tăng lực ghì lại.



Trần Kinh lạnh lùng nói: "Tiểu đoàn trưởng Tiết, lẽ nào anh muốn chạy trốn sao?"



"Tôi không muốn chạy trốn nhưng hai người dùng sức mạnh quá rồi."



Giống như là họ hận không thể bẻ gãy tay anh vậy.



Trương Minh và Trần Kinh cũng đau đầu lắm, cả hai người họ đều dùng sức nhưng mà Tiết Ngạn Thần vẫn có thể chống lại được, hai người họ càng không thể bị Tiết Ngạn Thần thuyết phục.



Trước khi đến đây thì hai người họ đã bàn bạc với nhau lần này Tiết Ngạn Thần rơi vào tay họ, họ phải để cho đối phương nếm mùi đau khổ chút mới được.



Về lý do tại sao Trương Minh và Trần Kinh lại ghét Tiết Ngạn Thần như vậy thì một là vì Tiết Ngạn Thần trẻ hơn họ nhưng có quân hàm và danh tiếng cao hơn họ, họ cũng khó tránh khỏi đồ ky với Tiết Ngạn Thần, hai là bởi vì Lý Tuyết, hai người họ đều từng theo đuổi Lý Tuyết nhưng Lý Tuyết chưa từng để họ vào mắt. Nhưng bây giờ họ phải trơ mắt nhìn Lý Tuyết theo đuổi Tiết Ngạn Thần nên đương nhiên họ càng ngứa mắt với Tiết Ngạn Thần hơn.



Có thể hạ gục Tiết Ngạn Thần hay dày vò Tiết Ngạn Thần thì lúc đó mới có thể chứng minh thật sự họ mạnh hơn Tiết Ngạn Thần và cũng có thể trút được hơi thở phẫn nộ ra ngoài.



Bây giờ cuối cùng cơ hội cũng den.



Hai người họ đưa anh vào phòng thẩm vấn, sau đó Trương Minh mang một sợi dây thừng đến.



"Không có bằng chứng xác thực nào chứng minh tôi có lỗi, hai người không thể trói tôi lại."



Tiết Ngạn Thần nói.



Trương Minh bật cười nói: "Tiểu đoàn trưởng Tiết, người trong quân đội đều biết anh rất lợi hại nên nếu như mà anh muốn chạy trốn thì e rằng hai chúng tôi không thể nào bắt được anh. Để đề phòng anh chó cầu rứt giậu làm lãnh đạo bị thương thì trong lúc lãnh đạo thẩm vấn anh, chúng tôi buộc phải trói anh lại thì mới có thể yên tâm được. Hơn nữa đây cũng là ý của sư đoàn trưởng Lý."



Vừa nói anh ta và Trần Kinh vừa dùng dây thừng trói quanh người Tiết Ngạn Thần, trên miệng của anh ta treo một nụ cười nham hiểm.



"Tiểu đoàn trưởng Tiết, chúng tôi cũng không muốn làm vậy đâu, mạo phạm rồi."



Tiết Ngạn Thần không chịu nhượng bộ nhưng khi anh ngước mặt lên nhìn thì thấy hai họng súng đen ngòm đáng hướng về phía anh.



"Đây là mệnh lệnh của sư đoàn trưởng, lẽ nào anh không nghe lệnh của cấp trên à?"



Nhưng hai tên khốn này buộc dây quá chặt, sau khi buộc xong thì hai người họ còn nắm lấy hai đầu dây kéo mạnh để đảm bảo dây thừng được buộc chặt nhất có thể.



Nói chính xác thì bây giờ không phải là buộc chặt nữa mà là siết chặt.



Mức độ này đã vượt khỏi sự đề phòng phạm nhân trốn thoát rồi mà giống như một loại hình phạt trá hình hơn.



Thậm chí họ còn trói chân của Tiết Ngạn Thần lại.



Trương Minh nói: "Tiểu đoàn trưởng Tiết, chúng tôi cũng không còn cách nào, ai bảo anh lại là sĩ quan lợi hại nhất quân khu chúng ta làm gì. Chúng tôi chỉ sợ nếu nơi lỏng dây thì anh sẽ giật tung nó để thoát ra, thể lực của anh như vậy thì với một sợi dây thừng mỏng manh chỉ là chuyện nhỏ."



Không lâu sau, sư đoàn trưởng Lý và trung đoàn trưởng Khương đưa một thôn phụ đến.



Tiết Ngạn Thần nhìn họ rồi nói: "Trương Minh và Trần Kinh trói tôi quá chặt, tôi yêu cầu được nới lỏng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận