Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 152: Đồn Đãi. 2

Tiết Ngạn Thần trở về ký túc xác, trong lòng có chút bực bội, sau khi có chút thời gian rảnh rỗi, anh có cơ hội liền đi lên núi tìm đồ vật đó, đáng tiếc một chút thu hoạch cũng không có.



Anh điều chỉnh tâm trạng một chút, nhanh chóng xua di tâm trạng cau kinh của mình.



Trong đầu hiện lên một khuôn mặt sáng ngờ, anh hiện tại cũng có người yêu rồi, dự định ngày mai đi gặp cô người yêu nhỏ của mình.



Lạc Tĩnh Nghiên vừa ra khỏi khu nhà ở thanh niên trí thức, thì phát hiện có người đang chỉ trỏ mình, cô mới vừa đi qua, thì những người đó lập tức ngậm miệng không nói.



Cô bắt lấy thím vừa rồi vui vẻ nhất hỏi: "Thím, các người vừa rồi đang nói gì vậy, nếu thím nói cho thật cho cháu, cháu sẽ cho thim hai viên kẹo.”



Thím này là thim mập người thích buôn chuyện nhất trong thôn, cũng là người thích tung tin đồn nhất, nói bà ấy mập cũng chỉ là mập hơn người bình thường một chút mà thôi.



Thim mập nhìn chằm chằm Lạc Tĩnh Nghiên trong chốc lát: "Cháu gái, cháu thật là một cô gái xinh đẹp, càng nhìn càng đẹp.”



"Thim, nói chuyện đứng đắn."



"Được, cháu gái, nếu cháu đã nhất quyết hỏi thì thim sẽ nói cho cháu biết, nhưng, này không phải là chúng ta nói cháu, chúng ta cũng là nghe người ta nói, cháu nghe cũng đừng tức giận."



"Cháu cam đoan sẽ không tức giận, thím nói đi.”



Thím mập nói: "Có người nói cơ thể người yêu của cháu có vấn đề, cháu nếu gả cho cậu ta, sẽ thành góa phụ. Thím nói này khuê nữ, thím cũng bối rối, cháu bộ dạng xinh đẹp như vậy, sao lại tìm một người không có chức năng đó? Hồ Tam Cường thôn chúng ta kìa, thím nghe mẹ cậu ta nói, chỗ cậu ta lớn, cháu nếu gả cho cậu ta cam đoan mỗi ngày sung sướng giống như thần tiên."



Lạc Tĩnh Nghiên ngay lập tức hiểu ra, lời này khẳng định là từ miệng thim Hồ truyền ra.



"Thim, người yêu cháu có vấn đề, nhưng mà cháu không để ý." Dù sao Tiết Ngạn Thần cũng không muốn tìm người yêu, nên cô không cần che đậy giúp anh: "Về phần cái người gì mà Hồ Tam Cường thím nói, thím cảm thấy cháu với anh ta xứng đôi sao?”



"Không xứng, Hồ Tam Cường tính là cái gì." Thím mập theo bản năng nói, sau đó nói: "Cháu gái, cháu thật sự không quan tâm đàn ông không có năng lực đó sao? Thim đã nói với cháu, nếu đàn ông không thể cái kia, cháu gả cho cậu ta, đời này cơ bản là xong rồi, tương đương làm phụ nữ không công.” "Cháu không cần, chỉ cần anh ay đối tốt với cháu là được rồi."



Thim mập chặc lưỡi, nói thì rất hay, còng không phải bởi vì cậu người ta là quản đốc nhà máy của nhà máy thực phẩm sao, nên cháu mới không chê người ta. Nếu là nhà bình thường, khẳng định đã từ bỏ.



Lạc Tĩnh Nghiên không tiếp tục chủ đề này với bà ay nữa, hỏi bà ấy: "Thím, ở đây ai có dư vò đựng đồ chua không, cháu muốn đổi hai cái."



Cô dự định sẽ muối hai vò bên ngoài làm vật che chắn, bình thường còn ăn đồ trong không gian.



Thím mập nói: "Nhà chúng ta có một cái, thim tìm thêm cho cháu một cái."



"Cảm ơn thím."



Cô đưa cho thim mập bốn viên kẹo trái cây, thim mập cười ha hả nói: "Thím một bó tuổi rồi, sao có thể ăn cái này."



Nhưng tay không có chút khách khí nào, cắm lấy viên kẹo không chút do dự.



Tới nhà thim mập, thim mập lấy ra một vò đồ chua thừa ra nói: "Cháu gái, cháu xem cái này trước xem đã được chưa."



Lạc Tĩnh Nghiên kiểm tra một chút, không có chỗ bị hỏng.



"Được, thím, bao nhiêu tiền?"



Thim bé có vẻ có chút xấu hổ: "Thím, không đòi nhiều của cháu, ba xu là được rồi." Giá cả có chút đắt, nhưng Lạc Tĩnh Nghiên không so đo với bà ay lắm, đưa cho bà ấy ba xu, cầm VÒ rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận