Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 447: Gianh Được Su Tín Nhiệm 1

Lúc này anh ta căng thẳng nhìn Tiết Ngạn Thần, thử tìm ra manh mối từ biểu cảm của đối phương, xem đối phương có phát hiện bí mật của anh ta chưa, nếu đã phát hiện ra bí mật thì nhất định phải lộ ra vẻ mặt bắt ngờ chứ.



Nhưng anh ta lại không phát hiện được nét mặt khác thường nào trên mặt đối phương, chẳng lẽ đối phương không thấy điểm đặt biệt của anh ta, hay vốn dĩ là anh ta không hiểu.



Bây giờ anh ta lại có hơi nghi hoặc, đối phương rốt cuộc có phải do bên địch phái đến không?



Thà giết nhằm còn hơn bỏ sót. Đây là quy tắc mà tất cả mọi người trong tổ chức họ phải tuân thủ, chính là vì đảm bảo nhiệm vụ không xảy ra sai sót nào.



Giết nhằm người vô tội không sao, chỉ cần là người không có giá trị lợi dụng nào đối với họ, giết rồi cũng không sao, nhưng không được buông tha cho người sẽ tạo thành phá hoại đối với hành động của họ.



Tiết Ngạn Thần đã cản đường anh ta quá nhiều lần, trong lòng liền đưa ra quyết định nhất định phải tìm cơ hội xử lý Tiết Ngạn Thần mới được.



Tiết Ngạn Thần thích lên núi, vậy đó là cơ hội tốt nhát để xử lý Tiết Ngạn Thần, chính là lúc lên núi cùng với Tiết Ngạn Thân. Thậm chí anh ta đã nghĩ đến phương pháp và vũ khí để giết Tiết Ngạn Thần.



Nếu dùng súng sẽ phát ra âm thanh rất lớn, rất có thể bị người khác nghe thấy, sẽ dẫn đến nguy cơ bại lộ thân phận của mình.



Vậy thì chỉ có thể dùng dao.



Lúc tiếp cận Tiết Ngạn Thần, nhân lúc Tiết Ngạn Thần không chú ý liền nhanh chóng, chuẩn xác, độc ác đâm vào cơ thể người bị hại, đảm bảo lấy mạng bằng một nhát dao, đợi sau khi đối phương chết lại tìm cái hang động quăng vào, hoặc ném xuống vách núi, thần không biết quỷ không hay.



Nếu so với dùng súng, thế mạnh của anh ta vẫn là ám sát bằng vũ khí ngắn ở cự ly gần, giết kẻ thù ở khoảng cách gần, cảm nhận sự đau khổ sau khi bị đâm và sự phản kháng sẽ khiến anh ta cảm thấy rất kích động, sẽ khiến máu huyết khắp người anh ta như sôi sục lên, rất kích thích.



Anh ta đã từng sát hại một cô gái vô tội, dùng dao nhọn đâm vào rất nhiều nơi trên người cô gái đó khi cô gái đó còn sống, anh ta cảm thấy đó là giây phút hưng phấn nhất của anh ta, tinh thần của anh ta đạt đến mức độ mãn nguyện lớn nhất.



Nhưng, anh ta không phải là người tàn nhẫn nhất trong tổ chức, cùng lắm chỉ được xem là bình thường.



Anh ta tận mắt nhìn thấy cấp trên trực tiếp của anh ta, ngược đãi một người sống một ngày một đêm, trên cơ thể người đó không còn một nơi nào là lành lặn, nhưng lại không chết, lại bị anh ta ngược đãi thêm hai ngày sau mới nhắm mắt.



Trong khoảng thời gian ngắn, anh ta đã nghĩ rất nhiều.



Tiết Ngạn Thần thấy vẻ mặt anh ta có hơi ngây ngắn liền hỏi: "Người anh em Xuân Dương, sao bây giờ cậu còn ngủ, có phải có chỗ nào không khỏe không? Hai ngày nay tôi lên núi đi săn vẫn không gặp cậu, không biết sao cậu mãi không lên núi nên đến đây xem cậu có sao không.”



"Em, em không sao." Lại Xuân Dương nhịu mắt vẫn còn buồn ngủ vì vừa ngủ dậy,"Hai ngày nay không biết em bị sao, buổi tối vẫn không ngủ ngon, cứ hay gặp những giấc mộng kỳ lạ, đến buổi sáng mới bắt đầu buồn ngủ không muốn dậy. Cũng may bây giờ em không cần đi học, cũng không cần đi làm, ở nhà muốn ngủ đến lúc nào thì ngủ đến lúc đấy, nếu không mỗi ngày đều có quang thâm mắt rồi."



Mẹ Lại nói: "Ở bên ngoài đi học cực như vậy, mỗi ngày đều phải dậy sớm đúng là mệt, về rồi thì nên nghỉ ngơi. Không sao, con ngủ đi, muốn ngủ đến lúc nào cũng được, bọn ta không làm phiền con nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận