Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 703: Lần Đầu Đi Thám Hiểm 2

Suốt đoạn đường tuột xuống này, những tảng đá và bụi gai trên sườn núi đều sắp xé rách nát hết quân áo của cô ta, đương nhiên, cơ thể của cô ta cũng chẳng thể không bị thương, nhất là có chỗ trên đầu gối còn bị xước toát ra, chảy máu rất nhiều.



Cô ta ngồi dưới đất, xử lý vết thương qua loa, khó khăn lắm mới tìm được một nơi có đất trống, nặn một ít vụn đất khô rắc lên trên vết thương dùng để cầm máu.



Cô ta chịu đựng cơn đau trên người, mắng chửi Trang Phi Phi hàng trăm ngàn lần.



"Trang Phỉ Phỉ cô là đồ chó chết! Nếu cô mà không bỏ của báu vào nơi nguy hiểm như vậy thì tôi cũng đâu cần phải khổ sở đến đây tìm, cũng sẽ không vì vậy mà bị thương. Đợi tôi tìm được của báu rồi, xem sau này tôi trừng trị cô thế nào."



Hiện tại cô ta chưa đến dưới đáy hẻm núi, chỉ đứng trên nửa sườn núi mà đã cảm thấy hẻm núi này to lớn lạ thường, vì có cây cối che chắn nên cơ bản là không thể nào phán đoán chính xác được độ lớn nhỏ của hẻm núi.



Cô ta quyết định bắt đầu tìm kiếm từ nơi mình đang đứng, vì địa hình ở đây phức tạp, cây cối dày đặc, để đề phòng quay lại cùng một nơi, cô ta dùng ba hòn đá xếp thành hình tam giác dưới đất, nếu sau đó lại quay về nơi này, nhìn thấy hình tam giác xếp từ mấy hòn đó dưới đất thì chứng minh là cô ta đã tìm hết khu vực này, không cần tìm thêm lần thứ hai nữa.



Cô ta bước khập khieng mạo hiểm đi tìm nơi tồn tại của sợi dây chuyền đá Kê Huyết trong rừng rậm, vì quá tập trung nên không phát hiện thời gian trôi qua rất nhanh, bắt giác đã đến buổi trưa, đồng hồ sinh học của cơ thể đã bắt đầu báo động, bụng của cô ta phát ra tiếng kêu ùng uc.



Người đang đói không chỉ có dạ dày khó chịu mà còn không có sức, hết cách, cô ta đành phải tìm một ít quả dại để ăn đỡ đói, sau khi ăn xong lại tiếp tục tìm kiếm. Trong thôn, nơi ở của Lạc Tĩnh Nghiên.



Đến buổi trưa, Lục Tửu Nhi lại đến tìm Lạc Trường Thiên, bảo Lạc Trường Thiên tiếp tục dạy cô bé học tiết văn hóa.



Hồi sáng Hắc Hỗ vùi trong lòng Lạc Trường Thiên ngủ hai ba tiếng đồng hồ, buổi chiều định cùng Bàn Hồ xuất phát lên núi tìm dây chuyền đá Kê Huyết, ai mà có ngờ còn chưa kịp xuất phát, Lục Tửu Nhi lại tới, cô bé đón nó ôm vào lòng từ tay Lạc Trường Thiên.



Hắc Hỗ hơi sốt ruột, sợ Lý Hồng Anh sẽ tìm thấy sợi dây chuyền đá Kê Huyết đó trước chúng một bước, nhưng Lục Tửu Nhi lại ôm nó rất chặt, còn thích thú vuốt đầu nó nữa. "Hắc Hỗ ơi Hắc Hỗ a em là bé mèo mà chị thích nhất đáy, để chị ôm em một cái nha. ”



Hắc Hổ: "... "



Haiz, đáng yêu cũng là cái tội, cả người đen nhánh cũng không che lắp đi được.



Đôi lúc đáng yêu quá được người ta thích cũng là một kiểu gánh nặng đó.



Lạc Tĩnh Nghiên an ủi nó: [Đừng vội, tối rồi đi cũng được. Buổi sáng Bàn Hỗ cũng không tiện ra ngoài, em cứ yên tâm ở cùng với Trường Thiên và Tửu Nhi đi. ]



Qua cách nói này của Lạc Tĩnh Nghiên, Hắc Hổ cũng không thấy có gánh nặng trong lòng nữa, lại rúc trong lòng Lục Tửu Nhi ngủ hết một buổi chiều, hoàn toàn bổ sung đủ tinh thần, buổi tối có thể đi tìm dây chuyền đá Kê Huyết đó tốt hơn.



Trong ngọn núi lớn, Lý Hồng Anh ăn quả dại xong là lập tức bắt tay vào làm việc, mãi cho đến khi mặt trời ngã về tây, tia sáng trong rừng ram dần tắt đi, cô ta mới phát hiện sắc trời không còn sớm nữa.



Còn cô ta vì liên tục bôn ba mà đã rơi vào tình trạng kiệt sức, nếu không phải có tham vọng khát khao không gian và vật tư chống đỡ thì chỉ sợ đã mệt đến nằm xuống lâu rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận