Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 630: Người Yêu Ở Chung 1

Tình cờ Trang Phỉ Phỉ cũng ra khỏi nhà, cô ta đang chuẩn bị đi làm ruộng thì nhìn thấy bốn người họ trên đường.



Lạc Tinh Nghiên luôn có một người đàn ông bên cạnh, nhưng đáng tiếc cô ta không thể trở thành một cặp với Lục Thừa Dã.



Nhưng cũng không sao, mục tiêu mới của cô ta là thủ trưởng quân khu, tốt nhất là cấp trên trực tiếp của Tiết Ngạn Thân.



Một nhóm bốn người Lạc Tĩnh Nghiên đi đến phường rượu thì chú Lý Tửu đã bắt đầu làm việc rồi. Bởi vì nguyên liệu và dụng cụ ủ rượu trong phường rượu cần phải có người trông coi. Cho nên chú Lý Tửu ăn cơm tối xong sẽ đến để ở lại đây. Buổi sáng khi thức dậy ông ta lại về nhà ăn sáng trước, ăn xong mới quay lại.



Ông ta thấy đi theo sau Lạc Tĩnh Nghiên còn ba người nữa, hai thanh niên trẻ tuổi kia còn mặc quân phục, cho nên sững sờ một lục.



Trước đây ông ấy không để ý nhiều đến thanh niên trí thức trong thôn, cho nên không biết Triệu Quân, Tiết Ngạn Thần không phải là thanh niên trí thức trong đại đội Thắng Lợi. cho nên ông ta càng không biết.



Lạc Tĩnh Nghiên giới thiệu Tiết Ngạn Thần và Triệu Quân và cả Tần Trân Trân cho ông ta: "Đây là đối tượng của tôi, đây là đồng đội của anh ấy, còn đây là em họ của đối tượng tôi."



Cô giới thiệu chú Lý Tửu với ba người họ: "Đây là chú Lý, ngày thường cùng em ủ rượu ở đây."



Sau khi chú Lý Tửu biết được thân phận thật sự của Tiết Ngạn Thần, ông ta mở miệng thở dốc nhìn Tiết Ngạn Thần, ông ta nhất thời không biết nên gọi Tiết Ngạn Thần là gì.



Đối tượng của thầy thì ông ta nên gọi anh là gì?



Sư mẫu?



Không đúng.



Người ta lại không phải là mẫu, à, không phải là phụ nữ.



Gọi thầy cũng không đúng, thầy của ông ta là Lạc Tĩnh Nghiên. Vậy nửa kia của thầy thì gọi là gì?



Ò, thật là làm khó người tai



Ông ta chỉ có thể khiêm tốn cung kính hỏi Lạc Tĩnh Nghiên khuyên bảo: "Thay, tôi không biết nên xưng hô với đối tượng của ngài thế nào?"



Lạc Tĩnh Nghiên mỉm cười: "Anh ấy tên là Tiết Ngạn Thần, chú có thể gọi anh ấy là Tiểu Tiết hoặc là Ngạn Thần đều được."



"Tôi gọi đối tượng của thầy là Tiểu Tiết, cái chữ "tiểu' này..." Nếu gọi ra, có thể bị thầy đánh mông hãy không?



Hắc, thầy sẽ không đánh mông ông ta. Người ta đều là cô gái trắng trẻo sạch sẽ, đánh ông ta nhất định sẽ ngại bản.



Chú Lý Tửu mỉm cười: "Thầy không phiên, vậy thì tôi sẽ gọi tên cậu ấy, gọi là Ngạn Thần đi."



Ông ta nhìn Tiết Ngạn Thân.



Tiết Ngạn Thần mỉm cười: "Chú Tửu, tôi không ngại, chú có thể gọi thế nào cũng được."



"Ha ha. Vậy thì tôi sẽ gọi cậu bằng tên." Chú Lý Tửu đột nhiên cảm thấy như mình đã nhặt được một món hời lớn, như thể ông ta có cảm giác nỗi loạn khi mình có thể gọi thẳng tên của các trưởng bối, điều này rất sảng khoái.



Lạc Tĩnh Nghiên kiểm tra quá trình lên men của bánh rượu và ghi chép chỉ tiết vào một cuốn sổ.



Trong phường rượu chỉ có Lạc Tĩnh Nghiên và chú Lý Tửu đang bận rộn, những người khác không thể can thiệp. Một lúc sau Lạc Tĩnh Nghiên làm xong việc nên làm, giao phần việc còn lại cho chú Lý Tửu, sau đó cô đi xin đại đội trưởng nghỉ, buổi chiều cô không đến nữa.



Khi đại đội trưởng thấy Tiết Ngạn Thần cũng ở đó, ông ấy ngay lập tức đồng ý cho cô nghỉ, để đôi vợ chồng son bọn họ đoàn tụ.



Sau đó bốn người bọn họ cùng nhau trở về nhà của Lạc Tĩnh Nghiên.



Trên đường trở về, ba người họ bắt đầu nghiên xem buổi trưa ăn món gì.



Cuối cùng bọn họ nhát trí quyết định trở về làm sủi cảo, bởi vì làm sủi cảo là có không khí đoàn viên nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận