Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 471: Trộm Gạch Mộc 1

Sau khi Lạc Tĩnh Nghiên nhìn thấy, lầy khăn tay từ trong túi áo ra rồi đi qua lau mô hôi trên mặt giúp anh.



"Cám ơn vợ." Anh cười híp mắt.



Lạc lĩnh Nghiên nhìn những người khác: "Ở đây nhiều người lắm đây, em đi trước, một lát quay lại.”



Nếu so sánh với Tiết Ngạn Thần, Triệu Quân thảm hơn một chút, công việc của anh ấy và Tiết Ngạn Thần khác nhau, anh ấy đang làm gạch mộc.



Làm gạch mộc còn phải đụng bùn đất, sau khi dùng xẻng xúc bùn đất đã được trộn xong vào khuôn gỗ, còn cần dùng tay dàn phẳng, sau khi đã cứng lại thì lật khuôn ra, đổ gạch mộc bên trong ra.



Làm đến trên người anh ấy còn bản hơn Tiết Ngạn Thần, trên tay và trên người không phải dính đất cát, mà là dính bùn, ngoài ra, làm gạch mộc còn là một công việc rất tốn sức, lúc anh ấy đổ ma hôi, mồ hôi chảy vào mắt, mắt rát đến không mở nỗi.



Nhưng anh ấy cũng không có cách để lau, trên quần áo đều là bùn, không thể dùng để lau.



Lạc Tĩnh Nghiên thấy vậy nhưng không dám đi đến lau cho anh ấy, không chỉ Tiết Ngạn Thần sẽ ghen, còn sẽ bị người khác đàm tiếu.



Cũng may cô sớm đã chuẩn bị một thau nước, để người nào cần thì có thể đi rửa, nước quá bản thì thay một thau khác.



Triệu Quân biết chuyện này, lúc dàn phẳng xong anh ấy sẽ đi rửa, nhưng hôm nay anh ấy không muốn rửa.



Nếu mình đi rửa, chỉ sợ sẽ bỏ lỡ cơ hội theo đuổi vợ.



Anh ấy đang canh khuôn, hai tay đều dính đều bùn đất, mắt nhìn Tần Trân Trân.



Lạc Tĩnh Nghiên nói: “Thanh niên trí thức Triệu, anh dừng lại đi rửa đi."



Triệu Quân đương nhiên không nghe: "Rửa mặt rửa tay tốn thời gian lắm, chúng ta còn phải đẩy nhanh tiến độ." Nói xong, lại vùi đầu tiếp tục làm.



"Thanh niên trí thức Triệu, anh không cần như vậy, thật ra cũng không gấp đến vậy."



"Vậy không được, con người tôi dù làm việc gì cũng không thích lề mè, tốt nhất có thể hoàn thành trong một lần, gọn gàng sạch sẽ, cô không cần khuyên tôi."



Lạc Tĩnh Nghiên nhìn khăn tay trong tay, cô vẫn là không đi qua đó, Tần Trân Trân thấy cô khó xử, nói: "Chị đi lau mồ hôi cho anh ấy không thích hợp, anh họ nhìn thấy chắc chắn sẽ ghen. Dù sao em cũng không có bạn trai, cũng không phải người ở đây, cũng không sợ người khác nói em có gì với anh ấy, em thấy anh ấy sắp mở mắt không lên rồi, khó chịu lắm nên em đi lau cho anh ấy vậy." Dù sao, cô ấy còn từng đút cơm cho anh ấy, không để bụng việc lau mồ hôi cho anh ấy.



Chỉ cần không có tiếp xúc cơ thể, cô ấy đều không để ý.



"Vậy làm phiền em rồi."



"Không sao."



Tần Trân Trân lấy khăn tay của mình trong túi ra, đi đến trước mặt Triệu Quân, trước tiên hỏi Triệu Quân: "Thanh niên trí thức Triệu, mồ hôi trên mặt anh sắp chảy vào mắt rồi, mồ hôi sẽ làm rat mắt, anh không ngại tôi lau cho anh chứ."



"Ò, không ngại, không ngại." Triệu Quân vội vàng trả lời, còn ngang mặt lên: "Làm phiền em rồi, tay tôi không tiện lau mồ hôi, nếu không tôi đã tự lau rồi, nói thật thì mồ hôi chảy vào mắt đúng là khó chịu."



Lúc Tần Trân Trân đưa khăn tay đến, anh ấy nhìn khăn tay màu xanh sạch sẽ của đối phương, nói: "Mặt tôi chắc chắn rất dơ, sẽ làm bản khăn tay của em đó?"



"Không sao, mang về giặt là được."



"Vậy được rồi cám ơn em, đồng chí Tần."



Tần Trân Trân dùng khăn tay lau sạch mồ hôi trên trán Triệu Quân, Triệu Quân hưởng thụ cảm giác được người trong lòng chăm sóc, ngửi hương thơm trên khăn tay của Tần Trân Trân, cảm giác lâng lâng trên mây.



Sau khi Tần Trân Trân lau mồ hôi cho anh ấy, phát hiện vẻ mặt anh ấy đang hưởng thụ.



Nên lên tiếng nhắc nhở anh ấy: "Thanh niên trí thức Triệu, đã lau xong rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận