Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 719: Không Biết Tung Tích 2

Sắc trời càng lúc càng tối lại, cô ta đi gọi Lưu Ái Quốc: "Ái Quốc, trời không còn sớm nữa, chúng ta nên về nhà thôi."



Liên tục hai ngày Lưu Ái Quốc không có thu hoạch, anh ta thấy hơi nhụt chí, anh ta là một người đàn ông trưởng thành, không muốn ngày nào mình cũng về tay trắng như thé.



"Hồng Anh, anh vẫn còn nhìn được, tìm tiếp đi."



Lý Hồng Anh nhìn xung quanh, sau khi mặt trời lặn thì ánh sáng trong rừng rất ảm đạm, bầu không khí vô cùng âm u. Cô ta sợ sẽ có thú hoang ra ngoài hoạt động ban đêm: "Ái Quốc, em sợ sẽ có lợn rừng hoặc sói gì đó ra làm chúng ta bị thương”



Thật ra Lưu Ái Quốc cũng có băn khoăn như thế, nhưng anh ta chỉ gặp lợn rừng trên núi có một lần, hai ngày nay tìm đồ trong hẻm núi, ngay cả con thỏ cũng không thấy đâu, nên có tâm lý gặp may.



"Lợn rừng với sói không thường gặp đến vậy đâu, nếu có lợn rừng, chắc chắn cũng bị thợ săn bắt rồi, còn sói thì anh nghe nói có người chuyên cầm súng săn lên núi bắt sói, chắc mấy con sói đó không bị bắn chết thì cũng bị dọa chạy hết rồi. Một lần chúng ta tới đây không dễ dàng gì, tìm thêm một lát nữa đi. "



"Vậy được. "



Hai người lại tìm thêm một lát, bát giác trời đã hoàn toàn tối đen, chỉ còn có một chút ánh sáng.



Lý Hồng Anh kêu Lưu Ái Quốc về nhà lần nữa, Lưu Ái Quốc mới chịu đi về.



Nhưng mà bọn họ chưa đi được bao xa, Lý Hồng Anh đã nghe thấy tiếng động của lá cây dưới đất, hình như còn có cả tiếng hừ hừ của lợn rừng nữa, cô ta muốn trốn ra sau lưng của Lưu Ái Quốc theo bản năng, nhưng nghĩ chắc Lưu Ái Quốc cũng không phải đối thủ của lợn rừng, cô ta thấy bên cạnh có một gốc cây xiêu vẹo nên nhanh chóng chạy tới bên cái cây, đồng thời nhắc nhở Lưu Ái Quốc. "Ái Quốc, hình như là có lợn rừng, anh can thận một chút đấy. "



Cô ta nói xong, Lưu Ái Quốc mới nghe vừa kịp phản ứng thì con lợn rừng đã phóng rằm rập tới, lập tức bo nhào vào người Lưu Ái Quốc, đẩy anh ta ngã ra phía sau, căn phập một phát vào chân của anh ta.



Lợn rừng xông tới quá nhanh, Lưu Ái Quốc gần như không phản ứng kịp, đợi anh ta đánh trả lại thì đùi đã bị hàm nanh sắc nhọn của con lợn rừng cắn rách.



Anh ta thường xuyên lên núi, có kinh nghiệm mà thế hệ trước truyền lại, lúc lên núi để tránh bị thú hoang tấn công thì đều phải mang theo vũ khí để phòng thân mới được. Có điều kiện thì cầm theo dụng cụ đi săn, vừa phòng thân vừa có thể bắt con mồi, ít nhất cũng phải đem theo cái dùi sắt hoặc dao gì đó.



Để thuận tiện bớt đồ đạc nên Lưu Ái Quốc chỉ cầm theo một con dao nhỏ, anh ta móc con dao nhỏ trong túi ra, đâm phập vào cổ con lợn rừng, con dao được rèn chuyên biệt nên vô cùng sắc bén, phập một phát đã đâm cắm vào trong thịt của con lợn rừng.



Con lợn rừng bị đau nên gầm lên một tiếng the thé chói tai, bộc phát phản xạ có điều kiện, nhảy bật ra thật xa, thế mà nó mang theo vết thương còn đang ứa máu chạy đi.



Đùi của Lưu Ái Quốc bị thương, không thể nào đuổi theo con lợn rừng được, cho dù anh ta có đuổi kịp con lợn rừng thì cũng chưa chắc là ai thua ai thắng nữa.



Đùi của anh ta bị con lợn rừng cắn thành một vết thương rất lớn, vết thương đang liên tục đổ máu 6 ạt, chuyện cấp bách là phải tìm chỗ an toàn, xử lý miệng vết thương một chút.



Anh ta nhìn Lý Hồng Anh trên tàng cây, thầm mắng con đàn bà này quá ích kỷ, chỉ biết lo cho bản thân cô ta.



"Lý Hồng Anh, cô xuống đây nhanh lên, xử lý vết thương cho tôi. "
Bạn cần đăng nhập để bình luận