Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 901: Khuyên Răn 2

Lòng tự phụ của lão phu nhân được thỏa mãn, bà mỉm cười kéo Lạc Tĩnh Nghiên đi. Bà và hội chị em của mình thích đi dạo trong công viên vào buổi chiều nên đã đưa Lạc Tĩnh Nghiên đến công viên.



"Tĩnh Nghiên, bà nội rảnh rỗi thích đi bộ tới đây, tản bộ tốt cho sức khỏe của bà."



Lạc Tĩnh Nghiên nhìn bà nội Tiết, sắc mặt đỏ bừng, nói chuyện tràn đầy hào hứng, bà cụ bước đi nhanh như bay, trông không hề giống người có tuổi chút nào.



"Bà nội, thể chất của bà có thể so sánh với người trẻ tuổi" Bà nội Tiết mỉm cười: "Đây không tính là gì đâu, nhớ ngày đó lúc bà còn trẻ" Bà cụ muốn khoe thành tích vĩ đại của mình trong quá khứ, nhưng hôm nay bà đã ra ngoài. Đó không phải là điều bà đang nói tới.



"Nói về chuyện này thì quá dài rồi, về đến nhà bà nội sẽ kể cho con nghe chuyện hồi trẻ của bà."



"Dạ được bà nội, con rất muốn nghe”



Bà nội Tiết gặp hội chị em chỉ có khen Lạc Tĩnh Nghiên xinh đẹp. Tất nhiên, bà cụ rất muốn nói ra danh tính đầu bếp của Lạc Tĩnh Nghiên, bà rất hơn thua với những người đó, nhưng bà sợ những người đó sẽ phát hiện ra tay nghề của Lạc Tĩnh Nghiên và làm phiền bà. Đi theo Lạc Tĩnh Nghiên và để cô làm bánh ngọt.



Than ôi, bà chỉ có thể chịu đựng sự khó chịu trong lòng mà không nói ra chuyện này.



Lão phu nhân dẫn Lạc Tĩnh Nghiên đi dạo, lòng kiêu ngạo của bà đã hoàn toàn được thỏa mãn, nhưng họ cũng không về nhà ngay mà đi vào một con hẻm.



"Bà nội, chúng ta tới đây làm gì?" Chẳng lẽ đây là nơi trước kia Tiết gia ở.



Bà nội Tiết cười thần bí: "Một lát nữa con sẽ biết."



Hai người đi tới một cái sân, bà nội Tiết lấy từ trong túi ra một chiếc chìa khóa, mở ổ khóa lớn trên cửa sân rồi dẫn Lạc Tĩnh Nghiên di bộ vào trong.



Đây là một cái sân có hai cửa ra vào, Lạc Tinh Nghiên ước tính, đông tây nam bắc có tổng cộng khoảng hơn chục căn nhà, trong sân có vài cây xanh, nhưng hiện tại đang là mùa đông, cây cối đều héo úa. khô héo, Lạc Tĩnh Nghiên không thể phân biệt được đó là cây gì. Ngoài sân còn có hòn non bộ và bồn hoa, mùa hè sẽ rất đẹp.



Bà nội Tiết hỏi: "Tĩnh Nghiên, con có thích nơi này không?”



Lạc Tĩnh Nghiên kinh ngạc: "Bà nội, bà hỏi con sao?”



"Đương nhiên, bà nội sẽ kể cho con nghe, khi còn trẻ, bà đã tham gia kháng Nhật và kháng chiến, giết chết rất nhiều kẻ thù. Đây là sân sau được nhà nước ban cho, bà không cho ai ở nó. Bà chỉ muốn nó được cháu trai Tĩnh Nghiên của bà sử dụng khi nó kết hôn. Con là cháu dâu của bà, và nơi này sẽ là của con kể từ bây giờ."



Lạc Tĩnh Nghiên ban đầu muốn mua một ngôi nhà ở Bắc Kinh sau khi cô cùng cha mẹ Lạc trở về Bắc Kinh, cô không ngờ Tứ Hợp Viện lại đến sớm như vậy, cô cũng không tốn một xu.



Bà nội Tiết nói thêm: "Đương nhiên, nơi này không nhất định là con phải ở. Sau khi hai đứa kết hôn thì có thể sống ở đó hoặc ở đây."



"Bà nội, con không biết sau khi kết hôn sẽ ra sao."



"Dù thế nào đi nữa thì Tứ Hợp Viện này dù sao cũng thuộc về các con."



Sau khi xem hết Tứ Hợp Viện, họ liền trở về nhà. Vừa bước vào đã nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, vẻ mặt oán hận, sắc mặt tối sam như đáy nồi.



"Bà nội, bà đang muốn cướp vợ của con sao."



Bà nội Tiết nâng cằm, khit mũi: "Sau này tiểu tử con còn nhiều thời gian dành cho vợ con, bà nội không thể tranh giành với con. Tĩnh Nghiên, gần đến giờ ăn tối rồi, chúng ta vào bếp nâu cơm đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận