Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 232: Tội Nghiệp Hổ Béo 1

Sau khi mẹ Lạc nhìn thấy trong lòng liền cảm thấy yên tâm, trong hai tháng bị bắt và ở lại Bắc Kinh, mỗi ngày họ đều ủ rũ, lo lắng, nếu so với tâm trạng bây giờ thì giống như sự khác biệt giữa thiên đường và địa ngục vậy.



Lạc Trường Thiên làm nũng trong lòng mẹ trước, rồi chui vào lòng ba làm nũng tiếp.



Mẹ Lạc lắc đầu cười, trách móc nói: “Đúng là con nít, lúc nào mới lớn đây?”



Vừa nghe vậy, Lạc Trường Thiên lập tức rời khỏi lòng ba Lạc, đứng đàng hoàng, thẳng lưng, ngữ khí cũng nghiêm túc hơn. "Báo cáo ba mẹ, đây là lần cuối cùng con làm nũng với ba mẹ, con sắp lớn rồi, sau này phải làm người đàn ông đầu đội trời, chân đạp đất."



Mọi người đều cảm thấy cậu rất hài hước, liền cười phá lên.



Ba Lạc đứng trước mặt cậu, dùng tay ước chừng chiều cao của cậu, "Đỉnh đầu con mới cao tới ngực ba, cách người đàn ông còn xa lắm. Đừng nhắc đến đầu đội trời chân đạp đất nữa, trời sập rồi, con không chống đỡ nỗi một mảnh, đều phải nhờ người cao hơn con chống đỡ giúp."



Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Đợi em đủ mười tám tuổi đi, mới được tính là đàn ông.”



Lạc Tĩnh Nghiên và Lạc Trường Thiên sợ sẽ bị người khác phát hiện họ đang sống chung với ba mẹ Lạc, nên giống Lạc Tĩnh Nghiên ngày trước vậy, không dám ở lại chuồng bò quá lâu, qua một lúc liền không nỡ mà rời khỏi chuồng bò.



Đến tối, đêm hôm tĩnh lặng, từ ký túc xá của nữ thanh niên trí thức nhảy ra một con mèo trắng như tuyết, nó bước đi trong tuyết với những bước di tao nhã của mèo, màu lông màu trắng gần như hòa vào tuyết trắng trên đất.



Những nơi nó đi qua đều để lại một dãy hoa mai nhỏ xinh đẹp.



Hắc Hỗ đang vùi trong lòng Lạc Tĩnh Nghiên ngủ ngon, đột nhiên tỉnh dậy mở to mắt, nó động đậy khiến Lạc Tĩnh Nghiên tỉnh giấc: "Hắc Hỗ, em sao vậy?"



"Chủ nhân, hình nhưừ em đã cảm nhận được sự hiện diện của Hồ Béo."



"Thật saol"



"Đúng vậy, em và Hỗ Béo đều cùng một loại mèo. Chúng em là hai con mèo ở cùng nhau lâu nhất trên hành tinh mèo. Em rất quen thuộc với mùi của nó. Em có thể chắc chắn Hỗ Béo bây giờ đang ở rất gần chúng mình."



Lạc Tĩnh Nghiên ngồi dậy, nói với Hắc Hỗ: "Em xem xem bên ngoài có nó không.”



Giờ cô càng tin chắc vào khẳng định trước đó của mình, khi nữ chính không xuất hiện, Hỗ Béo cũng không xuất hiện, nữ chính vừa đến thì đã có tin tức về Hỗổ Béo, xem ra Hỗ Béo quả thật dựa vào không gian của nữ chính để sinh tồn. Mối quan hệ giữa hai người đó có lẽ cũng giống như mối quan hệ giữa cô và Hắc Hỗ.



"Vâng, chủ nhân."



Hắc Hỗ rời khỏi không gian, cẩn thận đi đến sân của chỗ thanh niên có học thức, lũ mèo đi lại rất nhẹ nhàng, bình thường không gây ra tiếng động nào.



Hắc Ho nhìn thấy một hàng dấu hoa mai trên tuyết ở bên ngoài, giống hệt những dấu vết nó đã đi qua. Nhưng nó chưa từng đến đây, điều này có nghĩa là đã có con mèo khác đến đây.



Đó có phải là Hỗ Béo không? Nó đi theo dấu hoa mai, nhìn thấy một đôi mắt đẹp đặc biệt bắt mắt giữa vùng tuyết trắng rộng lớn.



Đặc điểm quan trọng nhất về ngoại hình của Hỗ Béo, ngoài bộ lông cực kỳ trắng ra, là đôi đồng tử xinh đẹp, hai con ngươi có màu sắc khác nhau, một màu xanh, một màu vàng.



Hắc Hồ chắc chắn con mèo này là Hỗ Béo.



Đôi mắt của Hắc Hỗổ có màu xanh lục, sáng hơn mắt mèo bình thường trong đêm tối, bắt mắt như ngọc lục bảo.



Hiện tại trời đang có tuyết rơi, đôi mắt của nó trông không sáng lắm trên nền tuyết trắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận