Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 907: Bài Học Với Cây Gay 2

Nhưng bây giờ cô ta đã bắt đầu nghi ngờ câu nói này.



Bởi vì Tiết Ninh Nam đã thành công phá vỡ quan điểm của cô ta về sự nhận thức vốn có này.



Sự khác biệt rõ ràng nhất, chính là Tiết Ninh Nam, Tiết Ninh Nam từ nhỏ đã ngoan ngoãn, hiểu chuyện và siêng năng, là đứa con gái ngoan trong gia đình, cũng là người được người khác khen ngợi.



Sau khi lớn lên vẫn không có gì thay đổi, mọi người trong nhà đều rất quý mến cô, ke cả bản thân bà lão. Tiết Ngạn Thần là đứa con trai duy nhất trong nhà, đứa con trai trời sinh nghịch ngợm và phá phách, nhưng lại chưa bao giờ làm ra chuyện cố ý làm tổn thương người khác, ngược lại khi còn nhỏ bởi vì thay đứa trẻ khác đứng lên đòi lại công lý mà đắc tội với người khác.



Mỗi lần nghe bà lão kể chuyện về những cuộc chiến tranh khi xưa, anh liền tràn đầy nhiệt huyết muốn nhập ngũ, muốn bảo vệ quê hương và nhân dân của mình, sau khi lớn lên, vẫn là dùng những hành động thực thế để thực hiện lời hứa thuở nhỏ của bản thân.



Còn Tiết Ninh Nam từ khi còn nhỏ đã sống trong cùng một môi trường với họ, nhưng việc làm lại hoàn toàn trái ngược với họ, từ nhỏ đã không đứng đắn, dù có nói thế nào cũng không ngay thẳng.



Nếu không phải đây là đứa trẻ chui ra từ trong bụng của con dâu, bà lão sẽ nghi ngờ Tiết Ninh Nam là đứa trẻ được nhặt từ bên ngoài về.



Tiết Ninh Nam ngồi dưới đất cả người run rấy, bà lão Tiết nói: "Vốn dĩ không để cháu về nhà thời gian này, nhưng cháu nhất quyết muốn quay về, bây giờ cháu có muốn đi không?".



Bà lão dùng cây gậy gõ xuống đất một nhát, dọa Tiết Ninh Nam lại run lẫy bẩy.



Cô ta nhanh chóng bò dậy khỏi mặt dat: "Bà nội, cháu đi, cháu đi ngay đây.". "Không có sự cho phép, đừng đến đây. Sau khi ra ngoài, cũng không được nói này nói nọ với hàng xóm, nếu như bà nghe nói cháu ở ngoài nói năng bậy bạ, đừng trách bà nội sẽ lại dạy cho cháu một bài học, trừ khi cháu cắt đứt quan hệ hoàn toàn với Tiết gia chúng ta.”.



Tiết Ninh Nam nghe xong những lời vô cùng lạnh nhạt, bà lão đủ nhẫn tâm, cô ta miễn cưỡng gật đâu.



"Bà nội, cháu biết mình sai rồi, ra ngoài cháu sẽ không nói gì, xin bà yên tâm.”.



"Ừ, đi đi.".



Tiết Ninh Nam lập tức quay người rời khỏi Tiết gia. Đợi cô ta bước ra ngoài, vẻ sợ sệt trên mặt lập tức mờ ởi, trong đôi mắt tràn ngập sự oán hận.



Ba, mẹ, còn có bà nội.



Các người đều bênh vực một người ngoài, hoàn toàn không bận tâm đến người của Tiết gia tôi đây.



Tôi hận các người!



Hận tất cả các người!



Trong phòng khách Tiết gia



Bà lão cầm lấy thanh gỗ, muốn trở về phòng của mình.



Tiết Ninh Ngọc đi tới: "Bà nội.".



Cô ấy sợ bà lão buồn lòng, muốn bên bà lão, bị bà lão xua tay từ chối: "Bà không sao, bà về phòng nghỉ ngơi đây.".



Ba Tiết nghe thấy không còn động tĩnh gì nữa, ra khỏi phòng sách đi vào phòng ngủ, vừa bước vào liền nhìn thấy mẹ Tiết đang ngồi ở cạnh giường lau nước mắt, ông thở dài nặng nề một tiếng, cúi đầu ngồi xuống phía bên kia giường.



Mẹ Tiết thấy ông ấy đi vào, không nhịn được liền than vãn.



"Vân Sơn, anh nói xem đã xảy ra chuyện gì? Từ nhỏ nó đã có đây ý đồ xấu xa, những năm qua chúng ta đều dạy bảo nó không ít những đạo lí làm người, tại sao nó không học được, không thể thay đổi chứ?".



Ba Tiết cũng đau đầu, họ đã làm mọi việc nên làm rồi, không biết làm thế nào con gái vẫn không phần đấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận