Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 727: Đi Chỗ Khác 2

Anh ta lập tức nắm thật chặt viên đá Kê Huyết đó trong lòng bàn tay, trân trọng quý giá như món bảo bối, sợ những người khác sẽ ngap nghé lấy mát.



Người này tên là Trần Kim Long, là một tên thủ lĩnh của băng cướp, bên cạnh anh ta chính là người quản lý thứ ba của anh ta, Trương Tiểu Long.



Băng cướp của bọn họ không chỉ đi cướp bóc, mà còn lừa người đem di bán và làm những hoạt động phạm pháp khác.



Vì sợ bị công an bắt nên luôn đi theo con đường nay đây mai đó. Trần Kim Long cất sợi dây chuyển vào túi của mình, quay đầu nhìn về hướng đông: "Đi qua ngọn núi đó thì đã tới khu vực của tỉnh khác rồi, di chuyển xa vậy rồi, đến bên đó, chúng ta cũng có thể được an toàn hơn một chút.”



"Đại ca, sau này chúng ta sẽ cắm đóng ở đó luôn ạ?"



"Ở vài ngày trước rồi hẳn tính, xem tình hình thế nào. Đã tới một nơi mới rồi, mua bán được chút nào thì tất nhiên phải làm chút nay nếu không thì lấy gì mà nuôi cả đống anh em như thé. "



"Đại ca, chúng ta vừa mới tới đã ra tay rồi, anh không sợ động tới công an ở đây sao?" Trương Tiểu Long hơi rụt cổ.



Trần Kim Long liếc xéo cậu ta: "Mày nhìn cái bộ dạng sợ set của mày đi, thật chẳng biết sao tao lại để cho mày làm quản lý thứ ba nữa. Lớn gan thì được ăn no, gan bé xíu thì chết đói, nếu mày sợ thì cút sớm di tao cho người khác ngồi vào vị trí này. "



"Đừng, đừng mà, đại ca, em to gan lắm. Đợi chúng ta đến bên đó rồi, anh chỉ chỗ nào em đánh chỗ đó, tuyệt đối sẽ không nói nửa chữ không ' luôn. ”



"Được rồi, gần trư rồi, xem thịt bên kia nướng xong chưa, tao muốn ăn cơm. Dem con diều hâu này tới đó đi, kêu đầu bếp nấu lên, lát nữa có thêm một ít đồ ăn nữa.



"Dạ được, thưa đại ca. "



Trần Kim Long quay lại hang núi nơi đóng quân, lục lọi tới lục lọi lui trong hòm châu báu mà bọn họ cướp được, tìm mãi tìm mãi, rốt cuộc cũng thấy một sợi dây chuyền vàng mà anh ta thấy tạm hài lòng.



Rút sợi dây đỏ vốn xâu mặt dây chuyền đá Kê Huyết ra, lồng mặt dây chuyền đá Kê Huyết vào dây chuyền vàng, sau đó đeo lên cổ mình.



Anh ta nắm chặt lấy viên đá Kê Huyết, anh ta cười nói: "Mày đẹp vậy, có hơi thở của thần thánh. À không, vì mày có màu đỏ, giống máu, phải là dày đặc sát khí mới đúng, vừa khéo cực kỳ hợp với tao. Mong tao đeo theo mày rồi thì sẽ có thể đánh đâu thắng đó, làm chuyện gì cũng suôn sẻ thuận lợi. Vien da nho a, may dung lam 6ng đây thất vọng đấy nhé. "



Nói xong, anh ta còn kéo viên đá Kê Huyết lên bên môi hôn nó một cái, sau đó bỏ vào trong lớp áo của mình, ke sát lên làn da trên ngực mình.



Thời tiết đã bắt đầu nóng dần lên, anh ta cảm nhận được cái lành lạnh rất dễ chịu trên ngực, cong môi cười, sau đó ra ngoài ăn cơm.



Trong hẻm núi.



Lý Hồng Anh và Triệu Văn Tùng trăm cay ngàn đắng đi "săn của báu", nhưng kiểu gì cũng không thấy của báu đâu.



Triệu Văn Tùng cũng không nảy sinh chất vấn với Lý Hồng Anh, vì từ đầu tới cuối, anh ta nhìn ra được mỗi ngày lúc Lý Hồng Anh đi tìm của báu thì cô ta đều rất nóng lòng, cơ bản là không có lừa gạt anh ta.



Nhưng mãi vẫn không tìm ra của báu đâu, khiến anh ta vô cùng nản lòng.



"Hồng Anh, có khi nào tin tức mà em có là không chính xác không, nói không chừng là chúng ta bị người ta trêu chọc, người đó viết chơi xuống đất thôi, chứ vốn dĩ không có báu vật gì hết, ai đi tìm thì người đó mắc lừa. "
Bạn cần đăng nhập để bình luận