Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 782: Thành Thật 1

Chuong 782: Thanh That 1



"Ba người bọn họ nửa đêm qua vào nhà chúng ta trộm đồ, bị chị đánh trói lại. Chị đã đi tìm đại đội trưởng, lát chú ấy sẽ cho người tới bắt bọn họ đi giao cho công an."



Lạc Trường Thiên gãi đầu, tự trách mình tham ngủ, quá vô dụng, trộm vào nhà cũng không biết để mình chị gái tự đối phó.



"Chị, sau này em học võ với chị được không. Em không muốn để người khác bảo vệ mình, em phải tự bảo vệ được mình, còn phải bảo vệ chị nữa."



Lạc Tĩnh Nghiên xoa đầu cậu: "Được, có thời gian chị sẽ dạy em." "Cảm ơn chị."



Chẳng bao lâu sau ba tên thổ phi kia tỉnh dậy, khi phát hiện mình bị trói trên cây, ba tên đó đều lắp bắp kinh hãi.



Ngày hôm qua bọn họ đi bắt mỹ nữ, chẳng lẽ bị mỹ nữ bắt lại?



Lạc Tĩnh Nghiên đi từ phòng bếp ra, đá một cú vào vai trái Trương Tiểu Long. Sức lực cú đá này tương đối lớn, Trương Tiểu Long cảm giác như xương bả vai mình muốn gãy ra tới nơi.



Lạc Tĩnh Nghiên đảo mắt nhìn bọn họ: "Nói ra đồng lõa của các người."



Sở dĩ cô hỏi như thế là vì muốn lát nữa có phương thức hợp ly nói cho đại đội trưởng biết về Trần Kim Long. Như vậy có thể thông qua đại đội trưởng truyền đạt tới đồng chí công an để đồng chí công an lên núi bắt nốt nhóm người Trần Kim Long.



Nhóm thổ phỉ sẽ không bán đứng đồng bọn của mình trừ khi bị tra tắn không chịu nỗi.



Quả nhiên ban đầu Trương Tiểu Long không chịu nhận: "Chúng tôi không có đồng bọn, chỉ có ba người thôi."



"Không nói đúng không? Vậy tiếp theo chịu chút đau khổ đi. Bây giờ không nói, chờ khi tôi giao các người cho công an, công an cũng sẽ không hạ thủ lưu tình với các người."



Lạc Tĩnh Nghiên tăng thêm lực đè lên vai trái anh ta. Hơn nữa còn càng lúc càng đè mạnh, Trương Tiểu Long đau đớn không thôi: "Nói, nói, tôi nói, đồng bọn chúng tôi ở sau núi."



Chẳng bao lâu sau đại đội trưởng đã dẫn người tới. Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Chú đội trưởng, ba người này đều là người lạ mặt. Vừa rồi cháu có hỏi, bọn họ có còn đồng lõa ở trên núi."



"Được, chú biết rồi, chú sẽ kêu dân binh kết hợp với đồng chí công an lên núi điều tra."



Sau khi đại đội trưởng đưa người đi, chỗ Lạc Tĩnh Nghiên cũng trở nên yên tĩnh. Những chuyện khác để lại cho dân binh và công an xử lý đi. Chờ có thời gian, cô còn phải nghiên cứu khối Kê Huyết Thạch chút. Lý Hồng Anh đi từ căn nhà cũ nát ra, lúc chuẩn bị về nhà họ Lưu thì nhìn thấy đại đội trưởng đang áp giải ba người. Thật không khéo cô ta lại biết được ba người trong đó, là Báo Tử và Hỗ Tử.



Cô ta nhớ rõ ngày hôm qua Báo Tử và Hỗ Tử xuống núi bắt Lạc Tĩnh Nghiên và Trang Phi Phi, nhìn tình hình có lẽ bọn họ không thành công.



Như vậy nói cách khác bây giờ Lạc Tĩnh Nghiên và Trang Phỉ Phi vẫn còn bình yên vô sự ở yên trong nhà.



"Ba tên phế vật này!" Cô ta thầm mắng một tiếng.



Cô ta biết Lạc Tĩnh Nghiên có chút võ công, chẳng lẽ ba tên thổ phỉ hung hãn này đều bị Lạc Tĩnh Nghiên bắt được?



A, cô ta đúng là đã quá xem thường Lạc Tĩnh Nghiên. Cô ta tham nghĩ, nếu Lạc Tĩnh Nghiên và Trang Phỉ Phỉ không bị bắt, như vậy bây giờ cô ta có thể lớn mật báo cáo về nhóm Trần Kim Long, càng có thể báo cáo hai mẹ con nhà họ Lưu kia, tống bọn họ vào trong tù.



Cô mau chóng chạy tới trước mặt đại đội trưởng cáo trạng: "Đại đội trưởng, đại đội trưởng, chú phải làm chủ cho cháu."



Chuyện Lý Hồng Anh mắt tích đã truyền khắp thôn. Mọi người đều cho rằng cô ta đã chết trong núi, lúc này cô ta lại đột nhiên xuất hiện khiến đại đội trưởng bị dọa SỢ.





Chuong 783: Thanh That 2


Chuong 783: Thanh That 2



Chuong 783: Thanh That 2



Nhưng đại đội trưởng cũng xác định được đây là người không phải quỷ.



Thấy cô ta chật vật bèn hỏi: "Vợ Ái, Ái Quốc, hai ngày nay cô đi đâu vậy?”



Lý Hồng Anh liếc nhìn ba người Trương Tiểu Long sau đó khóc ầm lên.



"Đại đội trưởng, cháu, cháu bị mẹ chồng và Ái Quốc bán cho thổ phỉ trên núi. Ba người này đều là thổ phi trong đó. Đại đội trưởng, hôm qua cháu tìm được đường sống trong chỗ chết nên mới chạy thoát, chú nhất định phải làm chủ cho cháu. Đại đội trưởng không ngờ mẹ con nhà họ Lưu lại làm ra chuyện như vậy. Lúc trước mẹ Lưu còn phái người đi tìm Lý Hồng Anh khắp nơi, xem ra là do ba ta tự biên tự diễn một vở.



"Vợ Ái Quốc, chuyện này tôi sẽ báo lại với bên công an, chờ công an tới xử lý, cô về nhà trước đi."



"Được."



Sau khi cô ta trở về nhà phát hiện chỉ có Lưu Ái Quốc ở trong nhà. Chân anh ta vẫn còn què, đang ngồi trong viện phơi nắng.



Sau khi anh ta nhìn thấy Lý Hồng Anh trở về thì lập tức kinh hãi.



"Hồng, Hồng Anh, sao cô lại trở về?" Vi sao không bị những người đó bán đi nơi khác?



Lý Hồng Anh tưởng tượng cảnh tên này ngồi trong đồn cảnh sát thì cười ha hả:



"Tên què Lưu, anh cho rằng tôi đã bị thổ phỉ bán đi chỗ khác rồi phải không. Hừ, may là Lý Hồng Anh tôi lớn mạng trốn thoát được, sao nào, ngoài dự kiến của anh lắm à?"



Lưu Ái Quốc vì chột dạ nên có chút mắt tự nhiên.



Anh ta sợ Lý Hồng Anh sẽ đi tố cáo với công an, nhân dịp mẹ Lưu không có nhà mau chóng nói: "Hồng, Hồng Anh, em có thể về thật tốt quá, anh rất vui. Em về thì tốt rồi. Em về rồi anh cũng không phải lo lắng nữa." ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ



"Tên què Lưu, anh còn giả ngu à. Hai mẹ con các anh gây mê rồi bán tôi cho thổ phỉ, bây giờ tôi trở về, anh còn giả vờ mèo khóc chuột, lo lắng cho tôi? Cho rằng tôi vẫn sẽ coi anh là người tốt sao? Tôi khinh, trải qua lần này, Lý Hồng Anh tôi có ngốc cũng thấy rõ gương mặt thật của anh. Làm bộ thành thật, đều là gạt người."



"Hồng Anh, em nghe anh nói, anh không hề muốn bán em, là chủ ý của mẹ anh. Em biết không? Hôm đó mẹ anh cũng chuốc thuốc mê anh, anh không biết gì cả. Bà ấy sợ anh sẽ cản trở việc bán em nên mới làm như vậy."



Nếu Lý Hồng Anh tố cáo với cong an, anh ta so me con anh ta đều sẽ bị bắt. Nếu anh ta sống chết không nhận, cũng chỉ có mình mẹ vào tù, bảo vệ được anh ta là được.



Lý Hồng Anh lẳng lặng nhìn Lưu Ái Quốc diễn kịch. Cô ta không ngờ Lưu Ái Quốc nhìn trung thực, ngoan ngoãn nghe lời mẹ như vậy lại có thể bán đứng mẹ ruột mình de lo thân.



Được rồi, dù sao công an cũng sẽ tới bắt anh ta rất nhanh, cô ta không cần cãi cọ với anh ta làm gì.



Lý Hồng Anh không nhìn thấy mẹ Lưu bèn đi vào trong phòng nhìn, rồi hỏi Lưu Ái Quốc: "Mẹ anh đâu?"



"Mẹ bị thương, đang ở bệnh viện."



Lý Hồng Anh nghe tin này lần nữa cười ha hả: "Bà già đáng chết, tâm địa đen tối vậy đi gặp Diêm Vương mới đúng.”



Qua một lúc sau, quả nhiên có hai đồng chí công an tới hỏi bọn họ: "Các người ai là Lưu Ái Quốc, ai là Lý Hồng Anh, ai là Khương Tú Lan?"



Lưu Ái Quốc và Lý Hồng Anh đều thừa nhận thân phận của mình.



Khương Tú Lan là tên mẹ Lưu, Lưu Ái Quốc nói:



"Mẹ tôi bị thương đang ở bệnh viện trên huyện."



"Vậy hai người đi theo chúng tôi. Lưu Ái Quốc liên quan tới việc buôn bán phụ nữ phải đi theo chúng tôi tiếp nhận điều tra, Lý Hồng Anh là người bị hại về để chúng tôi ghi chép và cung cấp thêm manh mối."



Lưu Ái Quốc và Lý Hồng Anh đều bị đưa tới đại đội. Lúc này đã có một nhóm người khác lên núi bắt giữ Trần Kim Long.
Bạn cần đăng nhập để bình luận