Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 1088: Đòi Bồi Thường 3

Thịnh Du Van lo lắng cho con gái, càng không có tâm tư dây dưa với Tống Thanh Tùng và Tiết Ninh Nam, trong túi cô ấy chỉ còn có hai tệ, đó là tiền xem bệnh, mua thuốc cho con gái.



Cô ấy lại lấy ra một tệ nữa đưa cho Tiết Ninh Nam: "Tôi chỉ còn có nhiêu đây, không còn đồng nào nữa, con gái của tôi ngã bệnh, cầu xin cậu tha cho tôi đi, để cho tôi mang con gái đi xem bệnh đi mà."



Tiết Ninh Nam vẫn không muốn dừng tay, đả kích như thế này có vẻ còn quá nhẹ, làm sao có thể chắc rằng sẽ ngăn được cô ta không bao giờ đi bán hàng nữa?



Nhưng người đi đường đã không nhịn nổi nữa: "Con gái người ta bị ốm, không thấy con bé họ dữ dội như vậy hay sao, còn không chịu bỏ qua cho người ta?"



"Khụ khụ khụ khụ."Bội Bội ho liên tục, thiết chút ho ra cả phổi.



Tiết Ninh Nam không chịu nỗi người xung quanh chỉ trỏ, đành phải buông Thịnh Du Vẫn ra.



Trong cái r6 của Thịnh Du Van chỉ còn lại một nửa thức ăn, cô ấy cũng không dám bán nữa, chỉ sợ sẽ lại xảy ra chuyện gì.



Cô thả Bội Bội vào cái gùi, đeo trên lưng, nhanh chóng đưa theo Kim Bảo rời đi đến bệnh viện xem bệnh cho Bội Bội. Mãi cho đến giữa trưa bọn họ mới về đến nhà, Bội Bội là bởi vì bị dọa sợ nên mới phát bệnh, đến chỗ bác sĩ đã hô ra máu.



Con bé nhớ tới đáng vẻ dữ dan của hai người kia, nhịn không được chảy nước mắt, cầu xin mẹ: "Mẹ ơi, chúng ta đừng đi bán hàng nữa được không, người mua thật hung dữ, bọn họ có phải sẽ đánh mẹ hay không?”



Thịnh Du Vãn cũng lo lắng lại phát sinh những chuyện tương tự, càng không muốn con gái lại bị đọa sợ lần nữa.



Cô ấy gật đầu: "Được, sau này mẹ không di bán hàng nữa, mẹ sẽ đi làm ruộng kiếm công điểm cùng với cha con."



Mặc dù chỉ kiếm được ít, nhưng không có nhiều chuyện phiền toái như vậy.



Buổi chiều, cô ấy đi vào trong vườn ra, thực sự phát hiện một con chuột chết, cô chợt thấy quá mệt mỏi, về sau cũng không tiếp tục đi bán thức ăn nữa.



Tiết Ninh Nam sau khi trở về nhà, cũng không bớt lo, ba ngày sau, cô ta lại chạy tới phiên chợ đó nhìn một chút, không thấy ba mẹ con, cô ta mới yên tâm một chút, hi vọng về sau Thịnh Du Vãn cũng không tiếp tục đi bán hàng nữa.



Bốn người Tiết Ngạn Thần, Lạc Tĩnh Nghiên, còn có Triệu Quân, cùng với Tân Trân Trân, sau khi bày tiệc rượu ở thành phố Bắc Kinh, sau khi ngày nghỉ của Tiết Ngạn Thần và Triệu Quân kết thúc, bốn người bọn họ cùng trở lại quân đội.



Lần này bà nội Tiết vì để cho cháu trai và cháu dâu có thế giới riêng tư của hai người, bà chọn ở lại thành phố Bắc Kinh.



Chờ khi nào cháu dâu cần bà mới trở lại.



Trong quân doanh cũng rất chăm sóc cho hai đôi vợ chồng trẻ, cho Triệu Quân một phòng nằm ngay bên cạnh phòng của Tiết Ngạn Thần và Lạc Tĩnh Nghiên, Tần Trân Trân nói: "Chị dâu, về sau hai nhà chúng ta nằm gân nhau rồi, quá thuận tiện."



"Đúng vậy nha."



Dù bốn người đi đường mệt nhưng Tiết Ngạn Thần và vợ về đến nhà cũng không nghỉ ngơi ngay, anh đi vào trong phòng ôm vỢ.



"Vợ à, ngồi trên xe lửa cả một ngày một đêm chưa được ôm em rồi, cảm giác thật khó chịu."



Lạc Tĩnh Nghiên đưa mắt nhìn ra ngoài cửa số: "Giữa ban ngày ban mặt, ôm một lúc thôi đấy, xong ăn cái gì lót dạ rồi chúng ta đi ngủ."



"Ừm."



Tiết Ngạn Thần xuống giường đóng kín cửa chính và cửa số,"Vợ à, chúng ta vừa xuống xe lửa, cần nghỉ ngơi, sẽ không có ai tới làm phiền chúng ta đâu."



Thế là trước khi nghỉ ngơi, hai người đã có một cuộc rèn luyện sức khỏe kịch liệt, đến khi cả hai mệt mỏi rã rời mới chậm rãi nhắm mắt đi ngủ.



Chờ đến khi Lạc Tĩnh Nghiên tỉnh lại lần nữa mới cảm thấy rất đói bụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận