Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 918: Đoạn Đường Trên Xe Lửa 1

Sau mười giờ tối, hành khách các toa khác cũng bắt đầu ngủ, đèn xe cũng dần tắt đi, chỉ để lại vài cái đèn khẩn cấp không quá sáng.



Đến hơn nửa đêm, trên xe lửa đột nhiên vang lên một trận hò hét náo nhiệt, Lạc Tĩnh Nghiên trong lúc còn mơ mơ màng màng nghe thấy có người kêu "Bắt trộm" các loại, cô mở mắt ra, chỉ thấy Triệu Quân ở đối diện và Tiết Ngạn Thần ở giường trên cô đều đã tỉnh, bọn họ nhanh chóng nhảy xuống giường chạy ra khỏi toa.



Lạc Tĩnh Nghiên cũng vội vàng leo xuống mang giày, theo bản năng nhìn về phía giường của bà nội Tiết, thì phát hiện trên giường trống trơn.



Cô đoán có lẽ bà nội Tiết đang đi vệ sinh, không biết bà có gặp phải tên trộm không nữa.



Nghĩ tới đây, cô vội vàng tăng tốc độ xông ra ngoài.



Bởi vì vừa rồi quá ồn ào, những hành khách khác trong toa xe cũng đều tỉnh dậy, đứng ở trước của toa quan sát tình hình.



Lạc Tĩnh Nghiên ngang qua bọn họ, đi về toa xe phía trước, thì bắt gặp đám đông đang bao vây một người ngay chỗ giao giữa hai toa xe, chắc người bị vây kia là tên trộm.



Là do Tiết Ngạn Thần cùng Triệu Quân bắt được sao?



Cô vội vàng chạy tới, liếc mắt liền thấy ngay được một dáng người cao gần một mét chín đang đứng lạc loài trong đám người, Tiết Ngạn Thần hệt như hạc lạc giữa bay gà vậy.



Nhưng mà nếu bắt trộm, thì tại sao lại đứng nghiêm như vậy, không phải nên khống chế tên trộm lại đề phòng gã bỏ chạy à?



Tiếp tục đi về phía trước, cô chen vào bên trong đám người thì mới phát hiện ra chân tướng, lúc này chỉ thấy một người đàn ông gầy nhom, cằm nhọn má hóp đang nằm trên đất nhe răng toét miệng, giam trên lưng gã là một đôi giày thêu hoa màu đen, nhìn lên xem, chủ nhân của cái chân đó không phải là bà nội Tiết sao?



Bà nội Tiết chân thì giam lên lưng tên trộm, còn tay thì giữ tay gã ở phía sau lưng.



"Tiểu tặc, thật là to gan, dám trộm trên xe lửa, xui xẻo cho anh vì đã phải bà gìa này, chắc chắn bà già này sẽ cho anh nếm trái đẳng."



Tiết Ngạn Thần nói: "Bà nội đưa gã cho con đi.”



Bà nội Tiết từ chối: "Không cần."



Hiện tại thì chưa cần, cháu dâu còn chưa nhìn thấy, phải đợi cháu dâu tới khen bà cái đã.



Lạc Tĩnh Nghiên đứng một bên không hề lên tiếng, các hành khách bên cạnh đều khen bà nội Tiết. "Bà bác, thân thủ của bác tốt quá đi!"



"Bà bác, võ của bác đỉnh thật sự, đúng là gừng càng già càng cay mà. Bác từng này tuổi còn có thể bắt trộm, đúng là không hề kém cạnh cánh mày râu tí nào."



"Bà ơi, bà là nữ anh hùng, bà còn lợi hại hơn người trẻ nhiều."



Bà nội Tiết ngược lại không quá để ý mấy lời tán dương này, bà cụ nhìn trong đám người một vòng, cuối cùng cũng nhìn thấy cháu dâu, sau đó đối với mọi người phát tay một cái: "Không có gì, không có gì, cũng quá khen rồi, chỉ là bắt một tên trộm thôi mà, chuyện nhỏ."



Lạc Tĩnh Nghiên cười dựng lên hai ngón tay cái với bà cụ. Bà nội Tiết nâng cằm nhìn về phía cô, sau đó qua sang nhìn về phía Tiết Ngạn Thần: "Còn không mau giữ lấy gã?"



Tiết Ngạn Thần và Triệu Quân cùng nhau nhận lấy tên trộm kia, bây giờ gã khó lòng mà chạy thoát.



Lúc này nhân viên bảo vệ trên xe lửa cũng tới, nhân viên bảo vệ cho rằng Tiết Ngạn Thần với Triệu Quân bắt được tên trộm.



Thấy hai người bọn họ đều mặc quân trang,"Hai vị đồng chí, cực khổ rồi!"



"Không phải bọn tôi bắt được."



Tiết Ngạn Thần với Triệu Quân đồng thời nhìn về phía bà nội Tiết, chẳng qua lúc này ở đó chẳng còn ai, bà nội Tiết đã kéo con dâu rời đi.



Bà cụ vốn chính là gặp chuyện bát bình rút đao tương trợ, chỉ cần cháu dâu của bà khen bà là được, mấy người khác khen thế nào cũng không quá quan tâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận