Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 532: Ai Là Người Đau Khổ Nhất 2

Vẻ mặt của Tần Trân Trân giống như "em đã biết anh sẽ nói như vậy."



"Vậy thì em sẽ quyết định, em muốn ăn thịt kho tàu do chị dâu họ làm."



"Có thể."



Sau khi bàn bạc xong, ba người lập tức cùng nhau vào bếp nấu ăn. Lạc Tĩnh Nghiên là bếp trưởng, Tiết Ngạn Thần nhóm lửa, Tần Trân Trân làm trợ thủ cho Lạc Tĩnh Nghiên.



Đồ ăn đã nấu xong được bày ra chiếc bàn vuông bên ngoài. Tần Trân Trân ngửi thấy mùi thơm của thịt kho tàu với vẻ mặt say mê, gap một miếng bỏ vào miệng. Thịt kho tàu không chỉ thơm mà còn rất ngon, béo nhưng không ngán, vừa cho vào miệng đã tan ra, tươi ngon mọng nước.



"Không hỗ là tay nghề của chị dâu họ, nó thực sự rất ngon."



Khóe mắt cô ấy thoáng nhìn Tiết Ngạn Thần ở phía đối diện, chỉ thấy đối phương ngang cao cằm, trên mặt viết đầy kiêu ngạo và tự hào, như thể người cô ấy khen ngợi không phải là Lạc Tĩnh Nghiên mà là anh.



Cô ấy mỉm cười: "Anh họ, có phải anh nghe thấy em khen chị dâu thì cảm thấy rất kiêu ngạo và tự hào không?”



"Tất nhiên, anh tìm được một người vợ tốt như vậy mà có thể không kiêu ngạo, không tự hào sao?"



Lạc Tĩnh Nghiên nhét một miếng thịt kho tàu vào miệng anh, bịt miệng anh lại: "Có thê nói như vậy thì còn phải thưởng cho anh."



"Ha ha ha."



Trong lúc ba người đang ăn cơm, Tiết Ngạn Thần nói với Tần Trân Trân: "Irân Trân, có một chuyện anh muốn nói với em, hai ngày nữa anh sẽ trở về quân đội."



Tần Trân Trân sửng sốt: "Anh, anh họ, anh lại bị gọi về quân đội rồi."



Tiết Ngạn Thần không nói chỉ tiết với Tần Trân Trân về việc mình đến đây làm nhiệm vụ: "Bên phía quân đội đột nhiên truyền điện báo tới, yêu cầu anh và Triệu Quân cùng nhau trở về."



"Vậy thì sau này em sẽ không thể gặp anh họ thường xuyên được rồi." Sắc mặt cô ấy thay đổi rất nhanh: "Nhưng mà không sao, may còn có chị dâu họ ở đây, em có thể thường xuyên đến chơi với chị dâu họ.”



Tần Trân Trân mỉm cười, nắm lầy cánh tay Lạc Tĩnh Nghiên.



Tiết Ngạn Thần: "..."



Vai trò của anh dường như là tìm chị dâu họ cho cô ấy, có chị dâu rồi thì cô ấy còn cần anh họ làm gì nữa?



Tiết Ngạn Thần liếc mắt nhìn Lạc Tĩnh Nghiên một cái. Lạc Tĩnh Nghiên nhận được ánh mắt của anh, giữ chặt Tần Trân Trân nói: "Trân Trân, anh họ của em và Triệu Quân là đồng chí, lần này bọn họ cùng nhau trở về quân đội, hôm nay Triệu Quân muốn mời chúng ta đi xem phim. Nhưng cậu ấy sợ chúng ta có hai người mà cậu ấy chỉ có một mình sẽ không thoải mái, cho nên hỏi em có rảnh không, muốn mời em đi cùng. Em yên tâm, em không cần trả tiền phiếu xem phim, có người phụ trách."



Dường như Tần Trân Trân nhận ra điều gì đó, trước đây Triệu Quân vẫn luôn tiếp cận cô ấy, lần này...



Dù sao cô ấy cũng cảm thấy Triệu Quân không tồi, xấu hỗ gì chứ?



"Em rảnh, có người trả tiền phiếu xem phim, miễn phí còn không đi thì khi nào mới đi chứ?”



"Chiều nay, không sao chứ?"



"Có thể."



Sau khi ăn cơm xong, Tiết Ngạn Thần đi đến ký túc xá nam để tìm Triệu Quân, nói tin này cho Triệu Quân biết. Triệu Quân kích động đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên.



"AI nha, anh họ, anh nói xem, nhất định là Trân Trân cũng có ý với em đúng không?"



"Ai là anh họ của cậu?" Tiết Ngạn Thần chán ghét liếc nhìn anh ấy: "Bát tự còn chưa viết được nét nào đâu, chú ý xưng hô giữa hai chúng ta.”



Triệu Quân đã coi người trước mặt là anh họ của mình rồi: "Em, này, em quá kích động. Đồng chí Tần đồng ý là vinh hạnh lớn lao em. Anh Thần, anh nói xem em nên chuẩn bị thế nào. Em, em, đến lúc em thổ lộ với cô ấy thì nên nói thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận