Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 489: Cuộc Kinh Doanh Nóng Nay 2

Chớp mắt một cái Triệu Văn Tùng đã uống thuốc được một khoảng thời gian, ban đầu cảm thấy không có tác dụng gì nhưng Lại Xuân Thảo và mẹ nghĩ là do thảo dược có hiệu quả chậm. Đột nhiên một ngày nọ, Triệu Văn Tùng lại có phản ứng, anh ta và Lại Xuân Thảo vui mừng khôn xiết, có cảm giác như tiểu biệt thắng tân hôn”.



“Tiểu biệt thắng tân hôn: Nhiều người dùng cách nói "tiểu biệt thắng tân hôn" để chỉ việc xa cách một chút sẽ mang lại cảm xúc "mạnh" hơn cả cảm xúc trong đêm tân hôn. Ăn cơm tối xong, bầu trời còn chưa chuyển sắc đêm, hai người đã quay về phòng chuẩn bị hì hục.



Sau khi cả hai cởi áo nới dây lưng, Triệu Văn Tùng thật sự vô cùng sung sức, làm Lại Xuân Thảo nhất thời khó mà chống đỡ.



Triệu Văn Tùng càng đánh càng hăng, tựa như một con sư tử phát điên, hận không thể ăn sạch Lại Xuân Thảo, không chừa lại gì dù chỉ là mảnh xương.



Hai người lăn qua lăn lại đến tận khuya, Lại Xuân Thảo đã ngất ba lần, mãi tới sáng, Triệu Văn Tùng mới dừng lại.



Mẹ Lại chuẩn bị bữa sáng xong xuôi rồi mà mãi vẫn không thấy con gái và con rễ ra khỏi phòng, tối qua bà ta đã nghe ngóng ngay ngoài phòng của họ, thông qua âm thanh có thể đoán bên trong kịch liệt nhường nào, chắc chắn là hai vợ chồng đều mệt quá nên để họ nghỉ ngơi nhiều một chút.



Cho đến tận buổi chiều, Triệu Văn Tùng và Lại Xuân Thảo mới thức giấc khỏi giường.



Lại Xuân Thảo bị cơn đau nhức và ngứa ngáy trên người hành hạ nên thức, khi tỉnh dậy, cô ấy chợt nghe thấy Triệu Văn Tùng ở bên cạnh đang lam bằm.



"Xuân Thảo, anh bị phế rồi, hình như anh thật sự sắp tàn phế rồi."



"Tàn phế? Phế cái gì? Không phải mới đây còn tốt đó sao, hôm qua anh sung sức cỡ nào bộ anh không biết sao?" "Anh..." Triệu Văn Tùng chỉ vào bản thân, trên người anh ta có dấu vết lở loét, hơn nữa, rõ ràng anh ta cảm nhận được lần này mình hoàn toàn tàn phé.



Lại Xuân Thảo nhìn mà hoảng, vội vàng kiểm tra bản thân và phát hiện ra mình gần giống với Triệu Văn Tùng, cũng đã bắt đầu bị lở loét.



"Văn Tùng, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"



"Anh cũng không biết."



Đến tối, hai người bọn họ đều ngứa không chịu nổi, ngày hôm sau liền đến bệnh viện huyện khám bệnh.



Bác sĩ điều trị cho bọn họ như bệnh nhân mắc bệnh truyền nhiễm, về phần Triệu Văn Tùng, sau này anh ta chẳng những không thể quan hệ được nữa mà nếu như tình trạng trở nên trầm trọng thì đến cả chức năng bài tiết cơ bản cũng sẽ gặp trở ngại.



Bây giờ thời tiết đã ấm hơn, lúc Lạc Tĩnh Nghiên tới chuồng bò thăm hỏi ba mẹ, cô sẽ ngồi trong sân phơi nắng cùng mẹ Lạc và bà nội Trương.



Mẹ Lạc nói: "Hồi còn ở Bắc Kinh, phần lớn thời gian mẹ đều dành để bận rộn. Từ khi đến đây trốn trong nhà suốt mấy tháng mùa đông, giờ không cần phải đi làm ruộng nữa, có đôi lúc mẹ còn thoáng thấy buồn chán."



Bà ấy nhớ lại ngày còn nhỏ có thêu hoa với mẹ, bèn nói: "Nếu duoc thi con co the giao cho me công việc thêu thùa, để mẹ thêu hằng ngày, hoặc là đóng đế giày cũng được."



Thế mà Lạc Tĩnh Nghiên lại không biết mẹ của cô còn là một thợ thêu điêu luyện đấy.



"Mẹ, hoá ra mẹ còn thêu hoa được cơ à.”



"Thời xuân sắc ở nhà, bà ngoại có dạy mẹ. Đôi giày vải hoa hồi bé con mang, hoa trên mũi giày là do mẹ thêu trước khi con ra đời đấy. Sau này không có thời gian thêu thùa nên quần áo, giày dép của gia đình đều phải mua cả."



"Mẹ, nếu mẹ muốn thêu, con sẽ tìm vải và chỉ thêu cho mẹ, vậy mẹ sẽ không chán nữa.” Nhắc đến thêu thùa, bà nội Trương cũng tương đối có tiếng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận