Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 908: Day Sớm Tập Thể Dục Buổi Sáng 1

"Minh Huệ, nghĩ thoáng lên một chút, chúng ta đã hoàn thành trách nhiệm của mình rồi, nuôi dạy con cái, những điều nên dạy cũng đã dạy chúng rồi, chúng ta không phải là gia đình trọng nam khinh nữ, ba đứa con trước giờ đều được đổi xử công bằng, còn về tại sao lại có một đứa luôn không đứng đẳn...".



Ba Tiết không thể hiểu nỗi, chỉ có thể lại dùng một tiếng thở dài lần nữa để nói lên tâm trạng nghi hoặc và thất vọng của bản thân.



Trong một căn phòng khác.



Lạc Tĩnh Nghiên và Tiết Ngạn Thần đều thấy bên ngoài không còn động tĩnh gì nữa, Tiết Ngạn Thần bước ra khỏi phòng trước, thấy không còn bóng dáng của Tiết Ninh Nam nữa, anh mới nói với Lạc Tĩnh Nghiên: "Cô ấy đã đi rồi.".



"Đi rồi thì đi rồi thôi.".



Một lúc sau, Tiết Ninh Ngọc đi vào, nói với Lạc Tĩnh Nghiên: "Tinh Nghiên, chuyện vừa nãy bà nội đã dạy cho Ninh Nam một bài học rồi, chị nhất định đừng để bụng.".



"Chị, em sẽ không để tâm đâu, ý kiến của một mình chị ấy hoàn toàn không thể thay đổi được gì cả, không ảnh hưởng gì đến em và Ngạn Thần.".



"Vậy thì tốt.". Một lúc sau, Tiết Ninh Ngọc cũng trở về nhà chồng.



Sau khi Tiết Ngạn Thần quay về phòng của mình, Lạc Tĩnh Nghiên đứng trước cửa nhìn về phía cửa phòng của bà lão Tiết.



Vừa rồi tiếng động ôn ào rất lớn, trong nhà xảy ra mâu thuẫn nội bộ như vậy, chắc chắn trong lòng người Tiết gia đều không dễ chịu.



Ba Tiết và mẹ Tiết có thể an ủi lẫn nhau, bà lão chỉ có một mình, trong lòng có chuyện gì tạm thời cũng không có ai để nói ra, không biết bà lão đã ngủ chưa.



Không lâu sau, cửa phòng bà lão Tiết mở ra, bà lão mặc bộ đồ ngủ bước ra, hình như là đang muốn đi đến vệ sinh, thấy cô đứng trước cửa, hỏi: "Tĩnh Nghiên, sao còn không đi ngủ? Trời muộn thế này rồi.".



"Bà nội, con vẫn chưa buồn ngủ.".



Bà lão Tiết hình như mỉm cười một cái: "Nếu không buồn ngủ, lát nữa nói chuyện với bà nội nhé. ".



"Vâng ạ, bà nội. ".



Bà nội Tiết trở lại từ nhà vệ sinh, đưa Lạc Tĩnh Nghiên vào phòng của mình.



Giường của bà nội Tiết đủ lớn, hai người nằm thoải mái.



"Cháu dâu, con nằm cạnh bà đi.”.



Lạc Tĩnh Nghiên ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh bà lão, bà lão cũng nằm xuống, thở dài một tiếng: "Bên nãy Ninh Nam nghĩ gì nói đó, nói ra những lời khó nghe, thật sự xin lỗi, khiến con ngày đầu tiên đến nhà đã gặp phải chuyện bực mình này, quả thực là đứa cháu gái thứ hai đó của bà chẳng ra làm sao cả.



Nhưng, con yên tâm, sau này nó tuyệt đối sẽ không thể quấy ray cháu và Ngạn Thần, nếu không, chúng ta sẽ không tha cho nó nữa.”.



"Bà nội, con không sao, ngược lại là bà, đừng vì chuyện này buôn mà ảnh hưởng đến sức khỏe.".



Bà lão nghe thấy sự quan tâm của cháu dâu, lúc này mới mỉm cười: "Bà có thể nghĩ thông suốt, đứa nào không ngoan ngoãn đánh một trận là được rồi, một trận không được, thì đánh cho đến khi nó ngoan ngoãn.". Mặc dù đứa cháu gái thứ hai này đánh thế nào cũng sẽ không thay đổi được.



Để nhanh chóng vượt qua chủ đề khó chịu này, bà lão đổi chủ đề, hỏi Lạc Tĩnh Nghiên, "Tĩnh Nghiên, nhớ ban ngày bà đã nói với con chuyện trước đây bà đánh giặc, có muốn nghe câu chuyện về thời trẻ của bà nội không, bà kể cho nghe một chút. ”.



"Bà nội, bà kể đi, con thực sự rất tò mò.".



Những điều Lạc Tĩnh Nghiên biết về chiến tranh, đều là từ lịch sử, không nhất định đều là sự thật, hơn nữa rất nhiều vấn đề chỉ tiết cũng không được mô tả rõ ràng, cô rất muốn biết câu chuyện từ một người đích thân trải qua tình huống cụ thể khi đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận