Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 184: Nói Chuyện Phiếm 2

"Em có thể hiểu mà."



Hắc Hổ lười biếng nằm bên cạnh Lạc Tĩnh Nghiên, Thắm Như Ý đã muốn ôm con mèo béo của Lạc Tĩnh Nghiên từ lâu.



"Tĩnh Nghiên, chị có thể ôm bé mèo của em được không?"



Lạc Tĩnh Nghiên không có ý kiến, việc còn lại chỉ là xem ý của Hắc Hỗ.



[Hắc Hỗ, em có đồng ý để chị này ôm em không?]



[Được. ]



"Chị Như Ý, chị ôm đi, nó rất ngoan, sẽ không cào cũng không cắn người đâu." Tham Như Y duỗi tay ôm lấy Hắc Hổ sau đó đặt nó lên đùi mình, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông vô cùng mượt mà của nó.



Động tác của cô ấy cũng coi như khá dịu dàng, Hắc Hỗ lười biếng híp mắt, không có bất kỳ biểu hiện phản kháng nào, nhưng nội tâm của nó lại rất không thích ứng.



So sánh việc bị một người phụ nữ khác ôm thì nó vẫn thích nhất là được chủ nhân ôm.



Hmmmm, còn một loại cảm giác giống như thân mèo này đã bị làm vấy bản.



Nó sinh ra là mèo của chủ nhân, chết cũng là mèo của chủ nhân.



Sau khi Thẩm Như Ý đi rồi, Hắc Hỗ lập tức nhảy đến bên chân Lạc Tĩnh Nghiên, nó ngang cái đầu nhỏ lông xù lên đáng thương cầu xin chủ nhân ôm một cái.



Lạc Tĩnh Nghiên buông chiếc áo len đan được một nửa trong tay xuống, sau đó duỗi tay ôm nó lên đùi, nhẹ nhàng vuốt lông nó.



Vuốt ve mèo không chỉ có thể khiến mèo con cảm thấy thoải mái mà mình cũng sẽ cảm thấy rất thoải mái.



Lạc Tĩnh Nghiên đóng kỹ cửa lại sau đó kéo rèm cửa lập tức đi vào không gian thoải mái tắm rửa bằng nước nóng. Tiếp theo cô cũng tắm rửa cho Hắc Hổ, dùng khăn lông lau thân cho nó rồi dùng cả máy sấy hong khô hết những hơi nước còn sót lại trên lông nó. Hắc Hỗ hưởng thụ sự phục vụ cần thận của chủ nhân, cảm giác mèo là sướng nhát.



Chăm sóc mèo con xong, cô lại đi đến chuồng gà quan sát tình hình của đàn gà con một chút. Cô sợ chúng nó sẽ xuất hiện tình trạng táo bón, cũng may cô chỉ đút cho đàn gà con uống nước Linh tuyền. Đàn gà con vẫn đang tung tăng nhảy nhót, khoẻ mạnh rất có tinh thần nên cô lại cho chúng nó ăn một ít hạt kê ngâm nước.



Cô phát hiện bột giặt quần áo không đủ dùng nên định ngày mai sẽ đi lên hợp tác xã cung tiêu trên thị trấn mua một chút, thuận tiện bán thêm một ít hàng.



Còn về việc bán cái gì, cô không muốn lại trực tiếp bán lương thực có giá trị tương đối thấp nữa. Cô có tay nghề, làm điểm tâm bán chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền hơn so với việc trực tiếp bán lương thực và các sản phẩm nông sản, thực phẩm phụ.



Tuy rằng trong không gian của cô có một nghìn mẫu đất đồng ruộng nhưng khu vực gieo trồng lương thực lại chỉ có khoảng một phần năm, so với lương thực thì các tiệm cơm càng cần nhiều rau củ hơn, khoảng năm mươi phần trăm diện tích đất gieo trồng các loại rau củ cùng những loại trái cây và gia vị khác.



Cô dùng ý niệm điều khiển máy thu hoạch thu hoạch hết toàn bộ lương thực gửi vào kho hàng. Sau đó cô lấy ra mười cân đậu xanh để làm bánh đậu xanh trước, sau khi ngâm đậu xanh vào trong nước thì cô mới lên giường ởi ngủ.



Ngày hôm sau cô dậy thật sớm bắt tay làm bánh đậu xanh, trước tên sẽ hấp chín đậu xanh đã ngâm trước, bóc vỏ nghiền nát, cho thêm một lượng bột nếp, đường, ... vừa phải vào, dùng khuôn đúc ấn thành hình dạng thật đẹp. Chỉ mat hai giờ mà cô đã làm ra được 10kg bánh đậu xanh.



Cô thích nhất là làm đồ ăn, cô không những không cảm thấy mệt khi vừa mới sáng sớm đã phải dậy làm bánh đậu xanh mà cô còn cảm giác cực kỳ vui vẻ, giống như được trở về thời điểm cô đang làm đầu bep kiếp trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận