Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 128: Viện Gia Chúc Của Nhà Nhà Máy Thực Phai

Cô đoán tượng Quan Âm không phải bị người nọ đánh cắp, chính là trộm mộ đào lên, không biết người nọ có bị bắt lại không.



Dù thế nào đi nữa thì vật đến trong tay cô chính là của cô, lại bỏ vào trong không gian.



Sáng sớm hôm sau, Lạc Tĩnh Nghiên tự mình đưa Lạc Trường Thiên đi học, mục đích của cô phải đến Thanh Tri Điểm của đại đội Tiền Tiến tìm Tiết Ngạn Thần, mời Tiết Ngạn Thần đến ăn cơm ở nơi ấy của mình.



Cô bảo Lạc Trường Thiên đến Tri Thanh Điểm gọi Tiết Ngạn Thần, Tiết Ngạn Thần nhanh chóng di ra ngoài.



Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Tiết đại ca, bây giờ tôi đã dọn ra khỏi nhà tập thể nữ, đồng thời nấu nướng với cùng Tiểu Thiên, tôi muốn mời anh đến chỗ em ăn cơm, không biết anh có bát tiện không?"



"Thuận tiện, có gì bất tiện chứ?"



"Nếu anh đến chỗ em, không sợ bị người khác nghi ngờ chúng ta có cái gì, ảnh hưởng anh tìm đối tượng sao?



Tiết Ngạn Thần bỗng nhiên cười: "Em cũng không sợ, tại sao anh phải sợ?"



"Anh không muốn tìm đối tượng sao?" Tiết Ngạn Thần dừng lại một chút, hỏi ngược lại cô: "Tại sao em không sợ?"



"Em không muốn tìm đối tượng."



Nghe xong người đàn ông hơi rũ mắt: "Anh cũng không muốn tìm đối tượng, cho nên, chúng ta mặc kệ người khác nói gì đi."



Vật thì tốt, anh còn sợ bị người khác hiểu lầm, làm trễ nải em đấy. Nếu em không sợ, anh càng không sợ, sau này anh tìm em cũng không cần Tiểu Thiên làm giúp."



Lạc Trường Thiên nói: “Chị, hai người trò chuyện, em đến trường.”



"Được, đi đi." Họ đang trò chuyện, có một người phụ nữ khoảng 40 tuổi đi ngang qua, vào Tri Thanh Điểm, chỉ chốc lát sau, lại từ Tri Thanh Điểm đi ra, hỏi Tiết Ngạn Thần: "Cậu chính là Tiết Ngạn Thần, thanh niên Tiết đúng không?"



"Là tôi, thím tìm tôi có chuyện gì?"



ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ



Người phụ nữ đó vẫn chưa trả lời vấn đề của anh, theo bản năng liếc nhìn Lạc Tĩnh Nghiên, bà hỏi Lạc Tĩnh Nghiên: "Quan hệ của cô và thanh niên Tri như thế nào?"



Lạc Tĩnh Nghiên đột nhiên trong lòng có một suy đoán, Tiết Ngạn Thần giảnh trước hỏi phụ nữ: "Thím, thím có chuyện gì cứ nói đi.” Người phụ nữ mỉm cười: "Thằng nhóc như cậu trông thật không tệ, chẳng trách ngay cả con gái bí thư chỉ bộ người ta đều có thể vừa ý cậu."



"Thím, tôi đã có đối tượng, không cần giới thiệu nữa." Tiết Ngạn Thần nói.



"Có đối tượng sao?" Bà mai vô thức nhìn Lạc Tinh Nghiên: "Chính là cô ấy?"



Tiết Ngạn Thần và Lạc Tĩnh Nghiên không hẹn mà cùng nhìn về phía đối phương, Tiết Ngạn Thần dường như đang hỏi ý kiến Lạc Tĩnh Nghiên, bảo nói "Được không?"



Lạc Tĩnh Nghiên thầm nghĩ, dù sao Tiết Ngạn Thần và mình cũng không định tìm đối tượng, cô không ngại làm bia đỡ đạn cho đối phương.



Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Đúng, hai chúng tôi là đối tượng, thím, bất luận ai vừa ý anh ấy đi nữa, đều sẽ không đồng ý."



Bà mai gật đầu: "Được, đã như vậy, tôi đi về."



Sau khi bà mai rời đi, Tiết Ngạn Thần nói "Cám ơn em Tĩnh Nghiên, giúp anh ngăn cản người."



"Không có gì, có lẽ một ngày nào đó em cũng sẽ cần anh giúp em ngăn cản người đấy. Nếu chúng ta đều không quan tâm ánh nhìn của người khác, bây giờ anh đến chỗ em, hay là đợi một lát lại đến." "Bây giờ đi đi."



"Được, chúng ta đi thôi."



Hai người bước đi tùy ý trên đường, chỉ cần cơ thể không có đụng chạm, không cần quá tận lực giữ một khoảng cách, cũng giống như đối tượng nam nữ bình thường.



Đến Tri Thanh Điểm, những thanh niên khác thấy Lạc Tĩnh Nghiên dẫn Tiết Ngạn Thần trở về, đều rối rít suy đoán hai người họ có quan hệ yêu đương.



Lâm San San bĩu môi: "Gả cho một người không thể sinh, cả đời làm góa phụ, đáng đời!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận